Trong chớp mắt khi thấy Sở Hành Vân xuất ra Vạn Thú Hỏa, Lận Thiên Trùng liền hiểu rõ mọi chuyện.
Vạn Thú Hỏa được xưng là hỏa diễm bá đạo không gì là không thể thôn phệ, tuy trải qua trận chiến lần trước, uy năng Vạn Thú Hỏa đã giảm, nhưng chỉ cần tâm hỏa còn tồn tại thì nó vẫn có thể liên tục thôn phệ ngoại vật.
Tế đàn này có thể trấn áp trứng linh thú, uy năng chắc chắn rất cường hãn, với lại nó cũng là vật vô chủ.
Chỉ cần đặt Vạn Thú Hỏa vào trong tế đàn thì nó có thể từ từ thôn phệ lực lượng phong ấn, sau đó Sở Hành Vân có thể hoàn hảo lấy quả trứng linh thú ra khỏi tế đàn.
- Không ngờ tiểu tử ngươi lại nhiều thủ đoạn nham hiểm đến vậy.
Lận Thiên Trùng cười ha ha, hắn phát hiện chỉ cần ở cùng Sở Hành Vân thì không có vấn đề gì làm khó được bọn hắn, tất cả hoàn cảnh đều có thể giải quyết dễ dàng.
Sở Hành Vân một tay nắm Vạn Thú Hỏa, ánh mắt híp lại rồi đẩy tay về phía trước.
Hưu!
Vạn Thú Hỏa hóa thành một tia lửa sáng chói, trực tiếp bay thẳng vào trong tế đàn khiến cho tế đàn bừng sáng, thiên địa linh lực xung quanh không ngừng lao về phía Vạn Thú Hỏa.
Những khi thiên địa linh lực vừa tới gần liền bị Vạn thú Hỏa cắn nuốt ngay lập tức, tâm hỏa ngày càng trở nên mạnh mẽ với tốc độ mắt thường có thể nhận ra, hỏa quang hừng hực chiếu rọi khắp không gian.
- Lực lượng phong ấn trong tế đàn còn mạnh hơn mắt trận của Lục Huyễn Tử Giao Trận, nếu Vạn Thú Hỏa có thể hấp thụ tất cả thì uy lực nhất định sẽ rất kinh khủng.
Sở Hành Vân lộ ra vẻ hài lòng, thân thể chậm rãi bước vào bên trong tế đàn.
Ông!
Thiên địa linh lực bỗng nhiên chấn động một thoáng, chưa tiếp xúc với người của Sở Hành Vân đã bị Vạn Thú Hỏa ngăn lại, hỏa quang lan tỏa tạo thành một cái lối đi thẳng hướng trứng linh thú.
Sở Hành Vân tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt, xung quanh thân thể hắn bắt đầu xuất hiện Kiếm Khí Phong Bạo, tốc độ đột nhiên tăng nhanh, trong thoáng chốc liền xuất hiện trước trứng linh thú, bàn tay vươn ra nắm lấy.
- Đã tới tay!
Trong lòng Sở Hành Vân vô cùng vui vẻ, sau đó hắn liền lập tức cất trứng linh thú vào trong nhẫn trữ vật, thân thể lóe lên đã bình yên vô sự xuất hiện bên cạnh Lận Thiên Trùng.
Trong chớp mắt khi hắn rời khỏi, cả tòa tế đàn lập tức run rẩy kịch liệt, thiên địa linh lực tuôn trào bốn phía như muốn xé rách thân thể Sở Hành Vân.
Thình thịch thình thịch thình thịch!
Những luồng thiên địa linh lực chuẩn bị phát ra ngoài liền bị lực lượng phong ấn trên tế đàn ngăn cản, tạo thành vô số âm thanh va chạm, sau đó liền không thoát khỏi sự thôn phệ của Vạn Thú Hỏa, hóa thành hư vô.
- Nguy hiểm thật!
Sở Hành Vân liếc nhìn tế đàn sau lưng, may mà lúc nãy hắn không hề do dự, lấy xong trứng linh thú liền lập tức rời đi, bằng không cổ thiên địa linh lực này mà đánh lên người thì không chết cũng trọng thương.
Hắn lấy trứng linh thú ra khỏi nhẫn trữ vật, một luồng sinh cơ tinh thuần lập tức tràn ra.
Sở Hành Vân quan sát từ trên xuống dưới liền phát hiện phía trên quả trứng có những đường vân đen, những đường vân này cùng loại với kí tự thượng cổ, nhưng lại có chút khác biệt khiến Sở Hành Vân xem cũng không hiểu.
- Văn tự cổ trên vỏ trứng, hiện tượng này ta cũng chưa bao giờ được nghe nói đến, có khi nào do người khác lưu lại không?
Lận Thiên Trùng cũng tò mò đánh giá, hắn không hiểu những văn tự cổ đại trên đó nhưng lại có thể cảm nhận được chúng không đơn giản.
- Đối phương dựng một tòa tế đàn để phong ấn trứng linh thú, ở bên trên lại còn khắc thêm văn tự cổ đại, đợi khi nào về Hoàng Thành ta phải cẩn thận nghiên cứu, đồng thời tìm cách ấp nở quả trứng này.
Sở Hành Vân cười cười rồi thu quả trứng vào nhẫn trữ vật.
Nhưng vào lúc này bỗng một một âm thanh lạnh như băng truyền đến:
- Kế hoạch đúng là không tệ, chỉ tiếc rằng ngày hôm nay các ngươi sẽ chết ở trong sơn động âm u này, vĩnh viễn không cách nào trở lại Hoàng Thành.
Âm thanh truyền khắp tòa sơn động, vài bóng người từ trong bóng tối xuất hiện, khóa chặt toàn bộ lối ra.
Rồi một người khác từ đằng sau tiến tới, dưới ánh sáng của Dạ Minh Châu có thể nhìn thấy sắc mặt âm lãnh của hắn, đây chính là phó phủ chủ của Vân Mộng Vũ Phủ — Mạc Tả.
Đôi mắt Mạc Tả quét nhìn xung quanh một vòng, trên mặt tràn ngập vẻ tham lam, liếm liếm môi rồi âm hiểm cười nói:
- Hai mươi vạn giọt linh dịch, còn có quả trứng linh thú thần bí, hai vật này cũng đủ để chi trả cho hai ngày cực khổ chúng ta đã trải qua.
Sở Hành Vân nhìn sáu người trước mắt, sờ sờ mũi, cười nói:
- Một tên Thiên Linh Cảnh nhị trọng cùng năm tên Địa Linh Cảnh cao thủ, xem ra Vân Mộng Vũ Phủ các ngươi đã bỏ hết vốn liếng, bằng bất cứ giá nào cũng phải giết chết ta.
Trong sáu người thì thực lực Thiên Linh Cảnh nhị trọng của Mạc Tả là mạnh nhất.
Về phần năm người còn lại, ngoại trừ Ân Nhược Trần thì bốn người khác, ba người là Địa Linh Cảnh bát trọng, một người đạt tới Địa Linh Cảnh cửu trọng.
Đội hình như vậy đã cực kì kinh khủng, bất kì người nào trong bọn họ đều có khả năng cai quản một tòa thành trì. Nhất là Mạc Tả, dù là ở bên trong Lưu Vân Hoàng Triều cũng là nhân vật nổi danh.
- Ngươi lại còn dám cười, không lẽ sợ hãi đến bị điên rồi à?
Ân Nhược Trần nhe răng cười một tiếng, quát lớn:
- Sở Hành Vân, hôm nay dù ngươi có mọc thêm cánh cũng đừng mơ tưởng rời khỏi đây.
Nói xong hắn quay đầu nhìn về phía Mạc Tả, thấp giọng nói:
- Mạc lão, chúng ta lập tức ra tay đi, ở nơi hẻo lánh như thế này dù có tạo tiếng động lớn cũng không ai phát hiện được là do Vân Mộng Vũ Phủ chúng ta làm đâu!
- Kẻ này nhất định phải giết, nhưng không cần đến bọn ta ra tay.
Trên mặt Mạc Tả không chút biểu tình, lời của hắn khiến Ân Nhược Trần bất ngờ đến ngẩn người, hậm hực nói:
- Ý của ngươi là muốn ta ra tay?
Mạc Tả chắp hai tay ở sau lưng, hỏi ngược lại:
- Nhược Trần, ngươi biết vì sao phủ chủ cho ngươi theo ta đi ám sát Sở Hành Vân hay không?
- Ta cùng Sở Hành Vân có huyết hải thâm cừu, ta muốn tận mắt chứng kiến cái chết của hắn.
Ân Nhược Trần không hề giấu diếm nói ra. Từ lúc bại ở trên lôi đài cho đến bây giờ, mỗi giờ mỗi phút hắn đều muốn Sở Hành Vân phải chết, mà còn phải chết một cách thống khổ trước mặt hắn.
- Sau khi ngươi thua Sở Hành Vân, ý chí cùng tinh thần từ từ xa sút, việc đó đã biến thành một cái rào cản làm ảnh hướng đến con đường tu luyện sau này của ngươi, nếu muốn phá vỡ rào cản này thì ngươi phải một mình đối chiến với Sở Hành Vân, bằng sức mình chém giết hắn. Đây cũng là điều mà phủ chủ muốn đã an bài cho ngươi.
Âm thanh Mạc Tả bình thản, hai mắt dừng ở trên người Ân Nhược Trần.
Hô hấp của Ân Nhược Trần đột nhiên trở nên gấp gáp, có chút lo lắng nói:
- Lần trước ta đã thua trong tay Sở Hành Vân, lúc này ta thật sự có thể đánh thắng, đồng thời giết chết hắn sao?
Sau đó ánh mắt Ân Nhược Trần liếc về phía Sở Hành Vân, gần như trong nháy mắt nội tâm hắn liền sinh ra cảm giác sợ hãi, trong đầu không tự chủ được nhớ tới ngày đó hỏa quang đầy trời, hắn đã thảm bại dưới tay Sở Hành Vân!
- Lúc đó Sở Hành Vân có thể đánh bại ngươi là dựa vào Vạn Thú Hỏa, mà hiện tại Vạn Thú Hỏa đã bị hạn chế ở trên tế đàn, căn bản không có cách nào sử dụng. Sở Hành Vân hiện tại giống như là con cọp không có răng, làm sao có thể là đối thủ của ngươi!
Giọng Mạc Tả lại vang lên một lần nữa.
Ân Nhược Trần biến sắc, hắn ngay lập tức nhìn về hướng tế đàn.
Quả nhiên Vạn Thú Hỏa đang bị bao phủ bởi vô tận thiên địa linh lực, căn bản không có cách nào nhúc nhích chứ đừng nói đến việc sử dụng!
- Nhưng hình như ta nhớ rằng chuôi kiếm vương khí mà Tuyết Đương Không luyện chế ra chính là Trảm Không Kiếm của Sở Hành Vân, nếu hắn vận dụng vương khí thì ta sợ rằng phải thua.
Ân Nhược Trần đột nhiên nghĩ đến điều này, trong lòng lại bắt đầu sợ hãi.
Mạc Tả cười xem thường, nhàn nhạt nói:
- Vương khí đã đạt đến cấp bậc trấn quốc chí bảo, nếu muốn hoàn toàn sử dụng đâu có dễ như vậy. Cho dù là ta cũng không thể hoàn toàn sử dụng vương khí, hắn chỉ mới là Tụ Linh Cảnh thất trọng, có thể phát huy được một phần sức mạnh của vương khí đã là không tệ rồi!
- Thật sao?
Trên mặt Ân Nhược Trần hiện lên vẻ vui mừng.
Thấy Ân Nhược Trần bắt đầu có lòng tin, Mạc Tả gật đầu nói:
- Việc này vô cùng quan trọng, làm sao ta rảnh mà đi lừa ngươi. Trước khi rời khỏi Hoàng Thành, phủ chủ đã có nói qua rằng lần này ngươi có thể chiến thắng Sở Hành Vân thì chuôi kiếm vương khí này sẽ là của ngươi. Không những thế, ngay cả Vân Đằng Thương Hội cũng sẽ thuộc quyền cai quản của ngươi, có thể tùy ý sử dụng.
Trong lúc nói chuyện, trên mặt Mạc Tả tràn ngập vui vẻ.
Bộ dạng của hắn vô cùng tự tin, giống như trong mắt hắn thì Sở Hành Vân chỉ là một con hươu đang nằm trên thớt đợi mổ xẻ, hắn đang suy nghĩ làm cách nào chiếm đoạt hết tài sản của Sở Hành Vân.
Về phần Lận Thiên Trùng thì từ đầu đến giờ hắn không thèm để ý đến, căn bản coi như không tồn tại!