Lận Thiên Trùng đánh giá viên đan trước mắt này, trên miệng không kiềm chế được thốt lên một tiếng hô kinh hãi.
Trong viên đan dược nho nhỏ này hắn có thể cảm giác được âm sát khí cùng dương cương khí cùng tồn tại, hơn nữa hai loại khí tức này có thể dung hợp cùng một chỗ, không hề xung đột lẫn nhau.
Ngoài ra, điều khiến hắn càng khiếp sợ chính là trên viên đan dược này không hề có khí tức của bất kì loại dược liệu nào!
Ai cũng biết muốn luyện chế đan dược cần dùng rất nhiều dược liệu.
Khí tức dược liệu cũng chính là mùi vị tỏa ra trên mỗi loại linh dược, sau khi luyện chế thì đan dược cũng sẽ ẩn chứa mùi vị của linh dược thành phần.
- Viên thuốc này là do ta tự mình sáng chế, chỉ cần ăn vào thì mọi ám thương trong kinh mạch sẽ biến mất toàn bộ, mà cảm giác đau đớn cũng sẽ theo đó không còn tồn tại.
Sở Hành Vân cười nói, đồng thời có ý bảo Lận Thiên Trùng ăn vào.
Nhưng mà Lận Thiên Trùng lại không có bất kì động tĩnh gì, hắn chỉ nhìn một chút đan dược trong tay rồi lại nhìn Sở Hành Vân, lông mày hơi nhíu lại.
- Làm sao vậy?
Sở Hành Vân hỏi.
Lông mày Lận Thiên Trùng bỗng giản ra lại:
- Sở Hành Vân, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, đan dược này cuối cùng đến từ đâu? Vì sao ta không có cảm giác được một tia khí tức linh dược nào?
Sở Hành Vân nhún vai, bộ dạng tùy ý nói:
- Âm Dương Võ Linh Đan cũng không phải do linh dược trong luyện chế thành, tự nhiên sẽ không có khí tức linh dược.
- Âm Dương Võ Linh Đan? Cũng không phải do linh dược luyện chế ra? Lời này có ý gì?
Lận Thiên Trùng đột nhiên sửng sốt, hắn nghe không hiểu ý của Sở Hành Vân.
- Tên như ý nghĩa, Âm Dương Võ Linh Đan được luyện chế từ võ linh, hai chữ âm dương phân biệt chỉ âm sát khí cùng dương cương khí. Trong thời gian ngươi tĩnh tu, ta đã đem võ linh lấy được từ mấy kẻ kia luyện chế thành đan dược, do đó bước thứ hai của quá trình trị liệu có thể bắt đầu, đó chính là loại bỏ đau đớn.
Sở Hành Vân có chút do dự, suy tư một hồi lâu mới quyết định nói với Lận Thiên Trùng những lời này.
Quả nhiên, sau khi Lận Thiên Trùng nghe xong, thân thể bất động tại chỗ, hai mắt đăm đăm, con ngươi co rút giống như bị sét đánh.
- Những lời vừa rồi của ngươi chỉ là đùa phải không?
Khuôn mặt Lận Thiên Trùng trở nên nhăn nhó, miễn cưỡng nở một nụ cười, thậm chí ngay cả tiếng cười cũng trở nên run rẩy.
Sở Hành Vân lắc đầu nói:
- Võ linh bắt nguồn từ trong thiên địa, bản chất thật sự chính là một loại lực lượng tồn tại trong thiên địa này, sau khi võ giả chết thì võ linh sẽ từ từ tan biến, dung nhập vào trong đất trời, ta nắm lấy cơ hội trong nháy mắt bắt giữ võ linh đó.
- Về phần vì sao ta lại chọn võ linh của mấy tên này, nguyên nhân rất đơn giản, muốn luyện chế Âm Dương Võ Linh Đan cần sử dụng võ linh đã đạt tới ngũ phẩm, võ linh của Mạc Tả cùng Ân Nhược Trần vừa vặn phù hợp với điều kiện, mà âm sát khí cùng dương cương khí cũng đến từ võ linh của hai người họ.
Sở Hành Vân không có giấu diếm điều gì, hắn đem quá trình luyện chế Âm Dương Võ Linh Đan tỉ mỉ kể một lần.
Trước khi nói Sở Hành Vân cũng đã dự tính trước Lận Thiên Trùng sẽ khiếp sợ như vậy.
Lời vừa rồi của hắn đừng nói là Lận Thiên Trùng, ngay cả cường giả Võ Hoàng cao cao tại thượng cũng sẽ phản ứng giống vậy, rơi vào trạng thái ngây ngốc, cảm giác giống như mọi kiến thức của mình đều bị phá vỡ.
Thật ra lúc bắt đầu tu luyện thì cái nhìn về võ linh của Sở Hành Vân cũng giống với mọi người, hắn nghĩ võ linh chỉ là công cụ, là vũ khí mà võ giả có thể nắm trong tay.
Nhưng từ khi tu luyện Vô Danh Công Pháp thì Sở Hành Vân mới có được cái nhìn mới về võ linh.
Bản chất của võ linh chính là một lại lực lượng huyền diệu trong thiên địa.
Loại lực lượng này sau khi được võ giả câu thông sẽ như tay chân vậy, trở thành một bộ phận thân thể.
Khi võ giả chết đi, võ linh sẽ hóa thành một loại lực lượng trở về với thiên địa.
Chỗ huyền diệu của Vô Danh Công Pháp chính là có thể cầm tù võ linh khiến nó không thể chuyển hóa.
Mà viên Âm Dương Võ Linh Đan này là lợi dụng Vô Danh Công Pháp giam giữ võ linh, khi võ giả hấp thụ vào trong cơ thể thì võ linh sẽ chuyển hóa thành lực lượng tinh thuần, cọ rửa huyết nhục cùng kinh mạch võ giả.
- Theo như lời ngươi nói, võ linh là một loại lực lượng huyền diệu, vậy ngươi làm sao có thể giao cầm được chúng? Với lại khi võ giả chết thì võ linh sẽ tan biến vào trong thiên địa, tại sao chỉ có mỗi ngươi có thể nhìn thấy được?
Lận Thiên Trùng dù sao cũng là cường giả Niết Bàn Cảnh ngũ trọng, hắn nghe được những lời này từ Sở Hành Vân liền có lĩnh ngộ mới.
- Việc này kể ra rất phức tạp, cho dù Lận tiền bối có biết cũng không được lợi ích gì, ngược lại sẽ nhiễu loạn tâm thần. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ những lời ta vừa nói, có thể chúng sẽ giúp ngươi gia tăng cơ hội bước vào cảnh giới Võ Hoàng.
Sở Hành Vân lựa chọn giấu diếm chuyện Vô Danh Công Pháp không nói cho Lận Thiên Trùng.
Thứ nhất: Vô Danh Công Pháp có liên quan đến chuyện kiếp trước, nếu giải thích sẽ có chút phức tạp.
Thứ hai: Vô Danh Công Pháp cũng không hoàn chỉnh, nếu Lận Thiên Trùng nổi lên hứng thú muốn nghiên cứu thì có thể dẫn tới tẩu hỏa nhập ma, vạn kiếp không thể siêu thoát.
Suy xét từ hai việc này nên Sở Hành Vân chỉ nói cảm ngộ của hắn cho đối phương, hắn mong muốn hỗ trợ Lận Thiên Trùng trong việc tu hành, đồng thời cũng tiện thể giải thích về nguồn gốc của Âm Dương Võ Linh Đan.
- Ngươi không muốn nói rõ chắc cũng có lý do riêng của mình, ta tôn trọng quyết định của ngươi. Tuy nhiên những lời vừa rồi của ngươi cùng chuyện liên quan tới Âm Dương Võ Linh Đan này không thể truyền ra ngoài, nếu không sẽ dẫn tới đại họa.
Giọng điệu của Lận Thiên Trùng trở nên nghiêm túc.
Hắn biết Sở Hành Vân rất thần bí, đến ngay cả hắn cũng không thể lý giải được.
Nhưng những lời vừa rồi thật quá rung động, cũng không ai cũng có thể nghe hiểu, không chừng sẽ có người lợi dụng chuyện này gây khó dễ cho Sở Hành Vân, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Vân Đằng Thương Hội.
- Yên tâm, việc này nghiêm trọng ra sao ta rất rõ ràng.
Sở Hành Vân từ trong lời nói của Lận Thiên Trùng cảm thấy được sự thân thiết, trong lòng nhất thời cảm thấy ấm áp, cười nhạt nói:
- Hiện tại Lận tiền bối có thể sử dụng Âm Dương Võ Linh Đan rồi.
Lận Thiên Trùng gật đầu, không chút do dự nuốt Âm Dương Võ Linh Đan vào.
Ừng ực!
Theo tiếng nuốt vào, cơn đau trên người Lận Thiên Trùng lập tức biến mất, sự mệt mỏi cũng lập tức biến mất, cả người tràn đầy tinh thần hơn.
- Sau khi ăn vào Võ Linh Đan, ám thương trong kinh mạch Lận tiền bối đã bị giải trừ, nhưng ám thương bên trong máu huyết cùng xương cốt vẫn còn tồn tại, cũng không thể hoàn toàn trị hết.
Sở Hành Vân bổ sung một câu.
- Có thể đem ám thương bên trong kinh mạch giải quyết đã rất tốt rồi, về phần những thứ ám thương khác từ từ chữa trị cũng không sao.
Tâm tình Lận Thiên Trùng tốt lên rất nhiều, lúc này hắn mới chú ý nhìn xung quanh, ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi nói ngươi đem võ linh của sáu người Mạc Tả lấy ra, thế tại sao không thấy thi thể bọn họ đâu?
- Cái này...
Sở Hành Vân gãi gãi đầu, tay chỉ hướng Vạn Thú Hỏa sau lưng.
Hành động này khiến Lận Thiên Trùng bỗng trở nên ngây ngốc.
Chỉ thấy hắn nuốt một ngụm nước bọt, có chút ấp a ấp úng nói:
- Ngươi... Lẽ nào ngươi đem thi thể sáu người bọn họ cho Vạn Thú Hỏa luyện hóa rồi?