Từng âm thanh xé gió vang lên, mười tám đầu lục sát linh khôi lập tức hạ xuống phía sau Sở Hành Vân, trên thân mỗi một đầu linh khôi đều dính đầy máu, mùi máu tanh gai mũi tràn ngập khiến mọi người sinh ra cảm giác sợ hãi từ nội tâm.
Trong Hoàng Thành, Lưu Tung và hơn mười vị trưởng lão đều là cao thủ hàng đầu, đặc biệt là Lưu Tung đã đến nửa bước Thiên Linh Cảnh, sớm nổi tiếng nhiều năm, thanh danh vô cùng hiển hách.
Nhưng hôm nay tất cả bọn họ đều đã chết, mà cùng chết dưới tay một người đó là Sở Hành Vân.
Càng rung động hơn chính là bên phía Sở Hành Vân không có một ai bị thương, bọn họ đã toàn thắng trong cuộc chiến vừa rồi!
- Mới vào Địa Linh Cảnh mà đã có thể giết chết nửa bước Thiên Linh Cảnh Lưu Tung, thiên phú của Sở Hành Vân này quá kinh khủng, có thể nói đứng hàng đầu trong Lưu Vân Hoàng Triều, thanh niên đồng lứa không ai là đối thủ của hắn cả!
- Không chỉ mỗi thanh niên đồng lứa mà sợ rằng cả Lưu Vân Hoàng Triều này cũng ít có ai là đối thủ của Sở Hành Vân, dù sao thì bên trong Lưu Vân Hoàng Triều chỉ có hơn mười Thiên Linh Cảnh cường giả mà thôi.
- Mới mười bảy tuổi đã có thực lực như thế này, thành tựu trong tương lai của hắn khó mà tính toán được!
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Sở Hành Vân, miệng liên tục than thở, bọn họ đã hoàn toàn bị thực lực mà Sở Hành Vân bày ra chinh phục.
- Tên Lưu Tung này đúng là phế vật!
Tần Thiên Phong cắn răng, đôi mắt nhìn chằm chằm phía trước, thân thể cũng lặng yên không tiếng động lẻn vào trong đám ngươi tìm cách trốn đi.
Hô!
Một luồng hỏa quang tím hồng đột nhiên xuất hiện, nó vòng qua đám người dày đặc ở phía trước rồi bừng cháy trước mặt Tần Thiên Phong, sau đó bao phủ quanh người hắn, chặn tất cả lối đi.
Hỏa quang biến mất, Sở Hành Vân lập tức xuất hiện trước mặt Tần Thiên Phong, khóe miệng khẽ nhếch, hắn cười nói:
- Tần Thiên Phong, nợ nần giữa chúng ta vẫn chưa được giải quyết mà, ngươi cứ như vậy rời đi hình như không hay đâu!
Giọng Sở Hành Vân vô cùng lạnh lùng khiến Tần Thiên Phong khẽ run, hắn sợ hãi đáp:
- Buồn cười, Tần Thiên Phong ta không có liên quan gì đến thương hội các ngươi, chúng ta có nợ nần gì mà phải giải quyết chứ?
Tuy nhiên hắn chỉ mới đi được vài bước thì trước mặt bỗng xuất hiện vài tia sáng, mấy đầu lục sát linh khôi lập tức ngăn hắn lại, ngay cả hội trưởng của tám đại thương hội còn lại cũng bị lục sát linh khôi cản lại.
Sở Hành Vân nhìn chín người trước mặt rồi cười nhạt một tiếng:
- Vân Đằng Thương Hội ta từ lúc khai trương đến nay cũng được mấy tháng rồi, trong khoảng thời gian này các ngươi liên tục tăng giá linh tài để chèn ép chúng ta, việc này các ngươi nghĩ ta không biết hay sao?
- Còn nữa, hôm nay chín người các ngươi thông đồng với Vân Mộng Vũ Phủ, dẫn người đánh hướng Tề Vân Phong, dùng bộ dạng ngang ngược ép Vân Đằng Thương Hội chúng ta phải giao ra tất cả đan phương. Các ngươi có biết hành động của mình không chỉ trái với quy định của năm đại Vũ Phủ mà còn gây náo loạn bố cục Hoàng Thành hay không?
- Hận cũ rồi thù mới, ta thực sự không thể tìm được lý do gì thả các ngươi bình yên rời khỏi chỗ này!
Sau khi Sở Hành Vân nói ra lời cuối cùng, sắc mặt chín người bọn họ trông cực kì xấu xí.
Cử chỉ hành động của chín đại thương hội đều bị người khác nhìn thấy hết, thật sự quá âm hiểm, nếu truy cứu tới cùng thì Vân Đằng Thương Hội dù có tiêu diệt bọn họ cũng không ai dám nói lời nào.
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Tần Thiên Phong lạnh nhạt đáp, tuy nhiên có thể cảm nhận được vài phần bất đắc dĩ trong lời của hắn.
Nếu trở về thời gian nửa tháng trước, hắn chắc chắn sẽ không sợ hãi Vân Đằng Thương Hội như vậy.
Nhưng hiện tại Sở Hành Vân đã có thực lực giết chết cường giả nửa bước Thiên Linh Cảnh, hơn nữa mười tám đầu lục sát linh khôi trước mắt này bọn họ không có cách nào chống lại, họ đã bị chúng triệt để bao vây.
- Mọi người đều là người làm ăn, tốt nhất nên dĩ hòa vi quý (không nên tranh chấp), mặc dù các ngươi có những hành động quá phận nhưng Vân Đằng Thương Hội chúng ta sẽ không hoàn toàn xé rách da mặt (hoàn toàn đối đầu).
Sở Hành Vân cười cười:
- Như vậy đi, chín đại thương hội các ngươi từng người giao ra 30 vạn linh thạch, ân oán giữa chúng ta coi như xóa bỏ.
Vừa nói Sở Hành Vân vừa chơi đùa với Vạn Thú Hỏa trong tay, hỏa quang chập chờn, chính giữa còn có hư ảnh chó sói đủ để chấn nhiếp bất kì người nào ở đây.
Rời khỏi Hoàng Thành nửa tháng, Sở Hành Vân đã chiếm được khá nhiều bảo bối, số lượng linh thạch cũng đạt đến hơn 200 vạn.
Tuy nhiên lượng linh thạch này vẫn xa xa không đủ dùng.
Không nói đến việc xây dựng phân hội khắp nơi, chỉ riêng mười tám đầu lục sát linh khôi trong tay hắn mỗi lần muốn thăng cấp đã tốn vô số tài liệu; đồng thời Thiên Thánh Linh Châu mỗi lần sản xuất một tia Thánh Linh Khí cũng cần đến một vạn linh thạch.
Cộng thêm việc bố trí tam đại linh trận cùng xây dựng Tề Vân Phong thì số lượng linh thạch cần thiết là vô số kể.
Nếu chỉ dựa vào lợi nhuận của Vân Đằng Thương Hội đến đầu tư phát triển những thứ này sẽ cần rất nhiều thời gian, nhưng nếu bọn họ từ tay chín đại thương hội đoạt linh thạch thì có thể tùy ý tiêu xài mà không cố kị điều gì.
Nghe được lời của Sở Hành Vân, trên mặt mấy vị hội trưởng có chút đau lòng, có vài người vừa định trả giá thì Tần Thiên Phong đã vung tay lên, hưu một tiếng liền xuất ra một chiếc nhẫn trữ vật.
- Ba mươi vạn linh thạch đều nằm ở bên trong.
Tần Thiên Phong nói xong liền xoay người rời đi, hắn đã đánh mất hoàn toàn mặt mũi nên không muốn tiếp tục ở lại thêm một giây phút nào nữa.
- Không hổ là người cầm đầu của thương hội Tần gia, thật sự rất sảng khoái!
Sở Hành Vân kiểm tra chiếc nhẫn trữ vật rồi lớn tiếng nói, lời này của hắn khiến khuôn mặt Tần Thiên Phong trở nên vặn vẹo, tốc độ gia tăng rồi biến mất tăm.
- Trước đây, lợi nhuận một năm của Tần gia có thể đạt đến 50 vạn linh thạch, nhưng sau khi bị chúng ta áp chế thì lợi nhuận một năm chắc chỉ còn 20 vạn linh thạch, Sở Hành Vân vừa mở miệng liền đòi ba mươi vạn linh thạch thật đúng là không khách khí!
Nhìn bóng lưng Tần Thiên Phong rời đi, Tần Thiên Vũ cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Chín đại thương hội đều đã đứng sừng sững nhiều năm bên trong Lưu Vân Hoàng Triều, rễ sớm đã cắm sâu vào đất, nội tình dày đặc, muốn trong khoảng thời gian ngắn loại bọn họ là chuyện không thể nào.
Điểm này Sở Hành Vân rất rõ ràng, cho nên hắn chỉ đòi 30 vạn linh thạch từ chín đại thương hội chứ không hề có ý định ra tay.
Sau đó Vân Đằng Thương Hội sẽ dùng lượng linh thạch đạt được để tiếp tục phát triển, đồng thời có thể khiến chín đại thương hội suy yếu đi; dù sao thì 30 vạn linh thạch cũng không ít, cho dù chín đại thương hội sợ rằng cũng sẽ bị thương gân động cốt (thiệt hại trầm trọng).
Một bên mạnh lên, một bên suy yếu.
Chênh lệch giữa Vân Đằng Thương Hội và chín đại thương hội sẽ càng ngày càng lớn, đến cuối cùng có nhiều khả năng sẽ bị ăn mòn!
- Sở Hành Vân, xem như ngươi lợi hại!
Lúc này, gia chủ Tô gia Tô Không bước về phía trước, hắn trừng mắt nhìn Sở Hành Vân vài lần rồi đồng dạng lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, vẻ mặt không tình nguyện nói:
- Nơi đây có 10 vạn linh thạch cùng với quyền sở hữu 50 đầu Tụ Linh Cảnh linh thú, tổng giá trị cũng tương đương với 30 vạn linh thạch.
- Tô gia am hiểu thuần dưỡng linh thú, dựa theo giá thị trường thì 50 đầu Tụ Linh Cảnh linh thú đúng là có giá 20 vạn linh thạch, tuy nhiên mấy đầu linh thú này đối với ta có tác dụng gì?
Sở Hành Vân liếc mắt nhìn xung quanh sau đó trực tiếp mở miệng nói:
- Nếu như muốn dùng linh thú để đổi lấy 20 vạn linh thạch thì cũng được, Bạch Hà Thương Hội các ngươi giao ra ba đầu Địa Linh Cảnh phi hành linh thú đã thuần dưỡng, bằng không thì khỏi bàn tiếp!