Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 257: Thủ Pháp Độc Môn

Chương 257: Thủ Pháp Độc Môn




Sở Hành Vân tiếp tục đặt câu hỏi, giọng nói quanh quẩn khiến sắc mặt Ân Thiên Thành cực kì khó coi.

Thật ra trong lòng của hắn cũng khó có thể tin được.

Thực lực của Mạc Tả không ai hiểu rõ bằng Ân Thiên Thành, nếu hắn muốn trốn thì gần như không người nào có thể đuổi giết được, thêm Vân Mộng Huyền Thiên Khải nữa thì dù đối mặt với Thiên Linh Cảnh ngũ trọng cũng đủ để bảo vệ bản thân.

Nhưng bọn họ lại hoàn toàn biến mất, gần như không có chút dấu vết nào, mà Vân Mộng Huyền Thiên Khải lại rơi vào tay của Sở Hành Vân. Chuyện này có chút quỷ dị khiến hắn không biết làm thế nào.

Ông!

Lúc này trong đầu Ân Thiên Thành bỗng nghĩ ra điều gì đó.

Chỉ thấy hắn lạnh lùng cười sau đó nhìn Sở Hành Vân nói:

- Theo như ngươi nói thì ngươi chưa bao giờ gặp đám người Mạc Tả, mà bộ giáp trên người của ngươi là đến từ nơi khác chứ không phải Vân Mộng Huyền Thiên Khải. Nếu đã như vậy, ngươi có dám lấy bộ giáp kia ra không?

- Có gì mà không dám.

Sở Hành Vân nhún vai rồi nhìn về hướng Sở Hổ.

Sở Hổ lập tức hiểu vấn đề, hắn trừng mắt nhìn Ân Thiên Thành một hồi rồi dưới sự quan sát tất cả người ở đây từ từ lấy Vân Mộng Huyền Thiên Khải ra.

Ông ông ông!

Vân Mộng Huyền Thiên Khải vừa xuất hiện lập tức tỏa ra một luồng sáng xanh lan khắp bốn phía, luồng sánh này giống như một màn sương mù lan tỏa trong hư không trông rất bắt mắt.

- Thật sự là Vân Mộng Huyền Thiên Khải!

Ân Thiên Thành vô cùng quen thuộc với Vân Mộng Huyền Thiên Khải nên chỉ trong nhát mắt hắn liền có thể chắc chắn bộ giáp này chính là Vân Mộng Huyền Thiên Khải không thể nhầm đi đâu được.

Trường thương màu đen trong tay Ân Thiên Thành bắt đầu lập lòe, thương mang không ngừng lượn lờ xung quanh thân thể hắn như vô số rắn độc bất kì lúc nào cũng có thể cắn chết Sở Hành Vân.

- Hiện tại ở đây chỉ có mỗi Ân phủ chủ là quen thuộc nhất đối với Vân Mộng Huyền Thiên Khải, thậm chí ngài cũng là người duy nhất đã từng sử dụng nó. Xin hỏi bộ giáp trong tay ta có thật sự là Vân Mộng Huyền Thiên Khải đã bị mất hay không?

Sở Hành Vân thu tất cả biểu tình trên mặt của Ân Thiên Thành vào trong mắt, tuy nhiên hắn không sợ hãi mà lại nở nụ cười nhạt, giọng nói có vài phần tra hỏi.

Đúng như lời của hắn, Vân Mộng Huyền Thiên Khải hiếm có ai được thấy tận mắt, mà đã từng sử dụng nó thì ở đây ngoài Ân Thiên Thành ra đâu còn người nào khác.

Nếu như Ân Thiên Thành mở miệng nói Vân Mộng Huyền Thiên Khải trong tay Sở Hành Vân là của hắn, đồng thời trực tiếp cầm đi thì có chút vô lý, rất khó nhận được lòng tin từ mọi người.

Ân Thiên Thành đâu phải loại người ngu ngốc như vậy!

Cho nên Sở Hành Vân mới dám trực tiếp lấy Vân Mộng Huyền Thiên Khải ra mà không hề lo lắng chút nào.

- Hay cho một chiêu dùng nhân tâm để làm lá chắn. Sở Hành Vân, ta thật sự có chút xem thường ngươi rồi, tuy nhiên ngươi vẫn bỏ qua một điểm.

Sắc mặt Ân Thiên Thành lúc đầu ngưng trọng nhưng sau đó lại nhe răng cười, đắc ý nói:

- Vân Mộng Huyền Thiên Khải vốn là chí bảo trấn phủ của chúng ta, mỗi một đời phủ chủ khi nhận chức sẽ lưu lại một đạo ấn ký ở bên trong.

- Ấn ký sao?

Sở Hành Vân nghe vậy, sâu trong đôi mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Một tia kinh ngạc dấu diếm rất tốt nhưng vẫn bị Ân Thiên Thành phát hiện, hắn đắc ý tiếp tục nói:

- Đạo ấn ký này vô hình vô ảnh, một khi đã lưu thì không có bất kì cách nào xóa đi, chỉ có người tu luyện thủ pháp độc môn của Vân Mộng Vũ Phủ mới phát hiện được, mà ta là người duy nhất biết thủ pháp này.

- Hiện tại ta sẽ vận dụng thủ pháp độc môn, nếu như bộ giáp trong tay ngươi sinh ra một tia cảm ứng thì có thể chứng minh nó chính là Vân Mộng Huyền Thiên Khải, mà ngươi cũng chính là kẻ đã giết người đoạt bảo với chứng cứ đầy đủ!

Vừa nói xong, Ân Thiên Thành nhanh chóng tiến hành, hai tay hắn bắt đầu vận chuyển từng đạo thủ ấn khó hiểu, một cổ khí tức huyền diệu từ trên người hắn tỏa ra, nhanh như chớp bao phủ Vân Mộng Huyền Thiên Khải.

- Khởi!

Một âm thanh lạnh giá thốt ra từ miệng Ân Thiên Thành, chỉ thấy hai mắt hắn tập trung, bàn tay vỗ vào hư không khiến linh lực trong không khí bắt đầu lưu chuyển theo một quy luật nào đó.

Một giây!

Hai giây!

Ba giây!

Thời gian trôi qua từng giây, khí tức trên người Ân Thiên Thành cũng càng ngày càng mãnh mẽ giống như sóng biển vậy. Tuy nhiên dù trải qua bao lâu thì bộ giáp trên tay Sở Hành Vân cũng không có chút động tĩnh nào chứ đừng nói đến sinh ra một tia phản ứng.

- Điều này sao có thể?

Ân Thiên Thành bắt đầu run lên, trên mặt không còn vẻ đắc ý mà chỉ tràn ngập khó tin.

- Có gì mà không thể?

Sở Hành Vân vuốt tay, giọng bất đắc dĩ nói:

- Từ đầu tới cuối bộ giáp trên tay của ta không phải là Vân Mộng Huyền Thiên Khải, bên trong tự nhiên không thể có ấn ký độc môn gì, cho dù Ân phủ chủ có vận chuyển công pháp một ngày một đêm cũng không thể sinh ra phản ứng đâu!

Trong lúc nói, trên mặt Sở Hành Vân tràn ngập vẻ bất đắc dĩ, nhưng thật ra trong lòng hắn đang liên tục cười nhạo.

Vào thời điểm lấy được Vân Mộng Huyền Thiên Khải, hắn đã phát hiện ra sự tồn tại của đạo ấn ký này nên tiện tay lau đi, thậm chí không để lại một chút dấu vết nào.

Thủ pháp hắn dùng thì đừng nói là Ân Thiên Thành mà ngay cả Luyện Khí Đại Sư như Tuyết Đương Không cũng khó mà phát hiện được, duy nhất chỉ có Thần Tượng (cấp độ cao nhất của Luyện Khí Sư) mới có thể phát hiện ra dấu tích trong đó.

Cũng vì điểm này nên Sở Hành Vân mới sảng khoái lấy Vân Mộng Huyền Thiên Khải ra.

- Bộ giáp này nhất định là Vân Mộng Huyền Thiên Khải, chắc chắn ngươi đã âm thầm động tay động chân xóa đi ấn ký. Về phần đám người Mạc Tả cũng là ngươi giết chết, đừng hòng lừa gạt ta!

Ân Thiên Thành không ngừng rống giận, tuy nhiên những lời này của hắn không thể khiến mọi người tin tưởng, ngay cả đệ tử của Vân Mộng Vũ Phủ cũng bắt đầu cảm thấy có chút gượng ép.

- Ân phủ chủ, ngươi mới vừa nói thủ pháp các ngươi dùng là tuyệt mật nhất, một khi lưu lại ấn ký không những vô hình vô ảnh mà còn chẳng có cách nào xóa đi, hiện tại ngươi lại nói ta đã xóa chúng thì có hơi vô lý.

Sở Hành Vân thở dài một hơi, tràn đầy vô tội nói:

- Theo ta đoán thì Vân Mộng Huyền Thiên Khải biến mất chắc chắn là do Mạc Tả gây ra. Sau khi hắn thấy bảo vật trong động phủ cường giả liền sinh lòng tham muốn chiếm luôn Vân Mộng Huyền Thiên Khải làm của riêng. Cũng chính hắn là người đã ra tay với đám người Ân Nhược Trần sau đó mang tất cả gia tài bỏ trốn, thần không biết quỷ không hay rời khỏi cảnh nội Lưu Vân Hoàng Triều.

- Trong lúc các ngươi bị mất đi Vân Mộng Huyền Thiên Khải, đồng thời một đám trưởng lão không có chút dấu vết khiến lòng người rối rắm, khi Lưu Tung vùa nhìn thấy vương khí loại phòng ngự của ta liền lầm tưởng là Vân Mộng Huyền Thiên Khải.

Sau đó Sở Hành Vân nhìn về phía mọi người tỏ vẻ nghiêm nghị, tất cả đều cảm thấy lời của hắn rất có đạo lý.

Lúc ở Tề Vân Phong, Lưu Tung đã thua đến thân bại danh liệt, thậm chí còn bị trọng thương nên rất có khả năng nhìn lầm. Lúc nãy Ân Thiên Thành còn tự mình kiểm tra vẫn không chứng minh được bộ giáp trong tay Sở Hành Vân là Vân Mộng Huyền Thiên Khải.

Chỉ cần là người sáng suốt liền nghiêng về phía Sở Hành Vân, đồng thời cho rằng Ân Thiên Thành đang cố tình vu oan.

Vù vù vù!

Ân Thiên Thành nhìn chằm chằm vào Sở Hành Vân, khuôn mặt vì tức giận nên trông vô cùng dữ tợn, hô hấp càng ngày càng dồn dập, đôi mắt phun ra vô tận sát ý.

Trong phút chốc khi hắn định ra tay, Hoa Vân Hà lập tức xuất hiện chắn trước người Sở Hành Vân, võ linh Toái Hư Thương như chặn tất cả lối đi.

Dịch giả: Hào Ca

Biên tập: Mei_hnmn

Nhóm dịch Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch