Hai đại võ linh trôi nổi giữa bầu trời đêm trong Hoàng Thành.
Một bên là giao long dài trăm mét, cả người phát ra ánh sáng màu tím đen, khí tức tà ác khiến cho người xung quanh đều cảm thấy sợ hãi, trong đầu không còn ý niệm chống trả.
Một bên khác là hùng ưng tràn ngập sấm sét, hai mắt ẩn chứa sát khí, đôi cánh lập lòe lôi quang như dị thú đến từ thời hồng hoang (thời thế giới mới được sáng lập), tràn ngập khí tức chấn động.
Hai đầu dị thú cứ như vậy đứng đối diện nhau, cổ khí tức va chạm tạo ra những âm thanh răng rắc, ánh sáng đan xen vào nhau khiến mọi người ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm một màn này, nội tâm vô cùng chấn động.
- Ngươi không có sao chứ?
Lận Thiên Trùng đứng chắn trước người Sở Hành Vân, lưng hắn vẫn còng, cảm giác như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thồi ngã. Tuy nhiên khí tức trên người hắn lại hoàn toàn biến đổi, trở nên vô cùng sắc bén, đồng thời bộ dạng giống như coi thường vạn vật sinh linh.
Trong một cái chớp mắt vừa rồi, Vũ Tĩnh Huyết đã động sát niệm muốn giết chết Sở Hành Vân.
Bất đắc dĩ, Lận Thiên Trùng chỉ còn cách ra tay, hnắ trực tiếp triệu hồi Thiên Huyền Lôi Ưng, không một chút lưu lại!
- Cổ khí tức ngạo thị chúng sinh (coi thường mọi thứ) này chính là khí tức của cường giả Niết Bàn Cảnh, hơn nữa võ linh còn đạt đến thất phẩm, ẩn chứa vô tận sấm sét. Nếu ta đoán không nhầm thì ngươi chắc hẳn là Lận Thiên Trùng.
Vũ Tĩnh Huyết hai mắt chứa đầy sát khí, ngay cả giọng nói đều trở nên lạnh giá không một chút cảm xúc nào.
- Cái gì? Lão giả hay đi theo sau Sở Hành Vân không ngờ lại là Lận Thiên Trùng!
Mọi người nghe được lời Vũ Tĩnh Huyết vừa nói liền lập tức trợn mắt, há mồm hô to.
Mấy tên chủ nhân của các thế lực, gia tộc ở đây cũng không hề xa lạ gì đối với Sở Hành Vân.
Trong ấn tượng của họ, lão giả lưng còng này vẫn luôn luôn theo sau Sở Hành Vân, nửa bước cũng không rời. Trước giờ họ vẫn nghĩ hắn chỉ là nô bộc của Sở Hành Vân, chuyện phụ trách xử lý mấy chuyện lặt vặt.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, một người nhìn chẳng chút bắt mắt nào lại là Lận Thiên Trùng đại danh đỉnh đỉnh!
Hơn nữa Vũ Tĩnh Huyết còn nói bên trong cơ thể Lận Thiên Trùng có ẩn chứa khí tức Niết Bàn Cảnh, vậy chẳng phải nói lên Lận Thiên Trùng hiện tại đã là cường giả Niết Bàn Cảnh rồi sao?
- Cái tên Sở Hành Vân này cuối cùng còn có bao nhiêu con bài chưa lật, ngay cả nhân vật truyền kì như Lận Thiên Trùng cũng đều cam nguyện làm theo lời hắn.
Thanh lão cùng Hoa Vân Hà nhìn nhau, ai cũng nhìn thấy vẻ cười khổ trong mắt đối phương.
Lúc ở Lăng Tiêu Vũ Phủ, hai người họ từng gặp Lận Thiên Trùng nhiều lần, nhưng bọn họ chưa từng để mắt tới. Không ngờ lão giả yếu đuối như vậy lại là truyền kì từ trước đến nay của Lưu Vân Hoàng Triều.
Chỉ có thể nói Sở Hành Vân ẩn giấu quá tốt, lừa gạt tất cả mọi người.
- Lận Thiên Trùng! Lão giả ngày ấy đi theo Sở Hành Vân chắc chắn là Lận Thiên Trùng!
Trong đám người phía sau, ánh mắt Ân Thiên Thành gắt gao nhìn chằm chằm Lận Thiên Trùng, bên trong chứa đầy hận ý nhuộm đỏ cả con ngươi.
Từ lúc Sở Hành Vân hồi thành cho đến nay đã hơn nửa tháng, nội tâm Ân Thiên Thành rất rõ ràng đám người Mạc Tả cùng Ân Nhược Trần đã chết, chết trong tay Sở Hành Vân.
Nhưng nửa tháng này, hắn không biết bằng cách nào mà Mạc Tả nắm giữ Vân Mộng Huyền Thiên Khải lại bị Sở Hành Vân giết chết, hơn nữa chết một cách lẳng lặng không ai biết.
Bây giờ Ân Thiên Thành đã hiểu, người ra tay chính là Lận Thiên Trùng!
Lận Thiên Trùng không hề quan tâm đến ánh mắt của mọi người, hắn nhìn thẳng về phía Vũ Tĩnh Huyết, cười lạnh nói:
- Ngươi đã nhận ra lão phu sao còn không cút đi?
Vừa nói, Lận Thiên Trùng vừa tiến về phía trước, lôi quang uốn lượn trên võ linh Thiên Huyền Lôi Ưng triệt để chôn vùi sát khí xung quanh, đồng thời còn mang xu thế áp chế đầu Ác Long kia.
- Nếu như ngươi ở trong trạng thái toàn thịnh thì ta không dám đối măt, nhưng lúc này trên người của ngươi tỏa ra khí tức yếu ớt, chắc chắn là có thương tích trong người. Ta và ngươi nếu đánh một trận thì ai thắng ai thua rất khó nói.
Ánh mắt Vũ Tĩnh Huyết vô cùng ác độc, hắn chỉ liếc mắt liền nhìn ra trạng thái suy yếu của Lận Thiên Trùng, lạnh giọng nói:
- Lận tiền bối, ngươi là cường giả Niết Bàn Cảnh gần tới đẳng cấp Võ Hoàng, vì lý do gì mà phải giúp đỡ con kiến hôi như Sở Hành Vân? Giữa ta và ngươi không có bất kì tranh chấp gì, xin hãy tránh ra.
- Ngươi nói không sai, ta là cường giả Niết Bàn Cảnh, đã sớm đứng trên vạn vật, còn ngươi chỉ là một tên Âm Dương Cảnh thì có tư cách gì nói chuyện với ta.
Lận Thiên Trùng không che giấu vẻ coi thường, mỗi một câu một chữ đều vô cùng rõ ràng:
- Hôm nay, ta không chỉ muốn bảo vệ Sở Hành Vân mà còn cả Vân Đằng Thương Hội cùng Lăng Tiêu Vũ Phủ. Nếu ngươi dám tiến tới nửa bước thì ta sẽ không lưu tình mà đánh đến người chết kẻ sống, xem cuối cùng ai mới là người thắng.
Lời này của Lận Thiên Trùng tràn ngập uy hiếp, trắng trợn uy hiếp.
Nhưng lúc nói chuyện, vẻ mặt Lận Thiên Trùng cũng hết sức chăm chú.
Cừu hận giữa Sở Hành Vân và Vũ Tĩnh Huyết quá sâu, quá phức tạp, chỉ khi một trong hai người chết thì ân oán mới kết thúc.
Nếu Sở Hành Vân chết đi thì ám thương của Lận Thiên Trùng sẽ không ai có thể chữa trị được, kết quả hắn cũng khó thoát khỏi cái chết. Vì lý do đó, Lận Thiên Trùng lúc này mới có biểu hiện như vậy.
Cho dù có chuyện gì xảy ra thì Lận Thiên Trùng cũng không muốn Sở Hành Vân gặp phải nguy hiểm.
Âm thanh kiên định quanh quẩn trong không gian khiến thế cục đang nghiêng về một bên bỗng cân đối lại. Mọi người hai mắt nhìn nhau, không tự chủ được mà nín thở, trái tim kịch liệt rung động chờ đợi kết quả cuối cùng.
Chỉ thấy Vũ Tĩnh Huyết híp mắt lại, bên trong có một chút ánh sáng như đang suy nghĩ gì đó.
Cuối cùng, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Sở Hành Vân, hừ một tiếng nói:
- Sở Hành Vân, lần này ta liền tha cho ngươi một mạng, nhưng ân oán giữa hai ta vẫn chưa dừng ở đây đâu. Sẽ có một ngày, ta dùng kích trong tay chém giết ngươi!
Sau đó, Vũ Tĩnh Huyết lập tức thu hồi khí tức trên cơ thể, võ linh Ác Giao khổng lồ trên không trung cũng chậm rãi biến mất, một chút sát khí cũng không còn.
- Những lời này ta sẽ trả lại cho ngươi một cách nguyên vẹn!
Thần sắc Sở Hành Vân cũng vô cùng lạnh lùng, ánh mắt thâm thúy giống như muốn khắc sâu hình ảnh của Vũ Tĩnh Huyết vào trong tâm trí, sau đó hắn quay nguời lại rời khỏi nơi này.
Thấy thế, Thanh lão cùng Hoa Vân Hà cuối cùng cũng yên tâm, họ không có can đảm ở lại nên thân hình chợt lóe lên, nhanh chóng theo sau lưng Sở Hành vân.
Lận Thiên Trùng cũng thu hồi võ linh Thiên Huyền Lôi Ưng lại, vừa định xoay người rời khỏi đây.
- Lận Thiên Trùng, nếu ngươi vẫn tiếp tục đứng về phía Sở Hành Vân thì chúng ta chắc chắn sẽ có một trận chiến!
- Nếu thế liền chiến đi, Lận Thiên Trùng ta lúc nào cũng sẵn sàng!
Lận Thiên Trùng cũng không thèm nhìn thẳng Vũ Tĩnh Huyết, một tia chiến ý từ trên người bộc phát ra rồi bỏ lại một câu nói, sau đó bóng dáng Lận Thiên Trùng càng ngày càng đi xa cho đến lúc biến mất khỏi tầm mắt Vũ Tĩnh Huyết.