Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 284: Tàn Hồn Võ Hoàng

Chương 284: Tàn Hồn Võ Hoàng




- Đáng chết!

Khi Thường Danh Dương chạy tới nơi này, cánh cửa lơ lửng trên bầu trời đã hoàn toàn biến mất. Hắn tức giận đến đỏ bừng cả mặt, tại chỗ hống to vài tiếng.

Lúc này, bốn người còn lại đã đến. Thấy Thường Danh Dương tức giận như thế, khuôn mặt mỗi người đều tỏ vẻ nghiêm trọng không nói một lời, ngay cả thở mạnh một tiếng cũng không dám.

-Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Thường Danh Dương bỗng nhiên quay đầu nắm cổ thanh niên gầy yếu, tức giận hỏi.

Cổ thanh niên gầy yếu bị siết mạnh đến nỗi xuất hiện màu tím bầm, khó khăn đáp lời:

-Sau khi bắt giữ ta, người nọ chỉ tùy tiện hỏi vài câu. Cụ thể là có chuyện gì xảy ra, ta cũng không rõ lắm.

-Đúng là phế vật!

Thường Danh Dương đem thanh niên gầy yếu đá bay ra ngoài, nhất thời cảm giác càng bực tức hơn. Đoàn người của hắn ở chỗ này tìm kiếm mấy ngày, không ngờ nơi đây đúng thật có trân bảo nhưng lại bị người khác nhanh chân đến trước. Hơn nữa, đối phương lại biến mất ngay trước mặt hắn, điều này làm cho Thường Danh Dương cảm thấy khó mà chấp nhận được!

Gương mặt Thường Danh Dương hiện lên vẻ âm trầm. Hắn đi qua đi lại trên mặt đất, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cánh cửa vừa biến mất, trong con ngươi lóe ra quang mang tham lam.

-Vừa rồi, cánh cửa kia tỏa ra khí tức mang theo phong cách cổ xưa, dù so sánh cùng Kiếm Mộ Vạn Kiếm Các cũng đều không kém quá nhiều. Bên trong cái bí cảnh này nhất định có vô thượng trọng bảo. Ta đau khổ chờ vài ngày, há lại chỉ có thể rời khỏi như vậy. Người nọ không nghe lời, lại càng không thèm để ta vào trong mắt, vô luận như thế nào ta đều nuốt không trôi nỗi sỉ nhục này, hắn nhất định phải trả giá thật lớn!

Từng cái ý niệm hiện lên ở trong đầu Thường Danh Dương. Chốc lát sau, hắn bỗng nhiên quay đầu lại nhìn tên thanh niên gầy yếu kia ra lệnh:

-Ngươi lập tức trở về tông môn, đem toàn bộ sự tình phát sinh ở đây nói cho phụ thân ta biết, bảo hắn tự mình đến Thiết Phong Quốc một chuyến.

-Nhớ kỹ, việc này chỉ có thể nói cho một mình hắn, tuyệt đối không thể để những người khác biết. Hơn nữa, ta muốn trong vòng bốn ngày ngươi phải đem tin tức nói cho phụ thân ta biết, nếu có bất kì sai sót gì, ngươi tự mình kết thúc tính mạng đi.

Thường Danh Dương bổ sung thêm một câu, trong đôi mắt hiện lên vẻ độc ác khiến cho khuôn mặt thanh niên gầy yếu trở nên cực kỳ trắng xám, hai chân mềm nhũn trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, giọng nói bất đắc dĩ đáp:

-Thường sư huynh, giữa tông môn cùng Thiết Phong Quốc cách xa nhau xa vạn dặm, thời gian chỉ có bốn ngày, thật sự là có chút khó khăn.

-Câm miệng!

Khuôn mặt Thường Danh Dương lộ vẻ dữ tợn, hất tay ném một quả lệnh bài tới trước mặt thanh niên gầy yếu, nói:

-Đây là Vạn Kiếm Lệnh, thấy nó như thấy kiếm chủ, bất kì hoàng triều nào cũng sẽ cho thông qua. Bốn ngày đã đủ rồi.

Thanh niên gầy yếu nắm Vạn Kiếm Lệnh trong tay, sắc mặt vẫn lộ vẻ khó coi như trước nhưng hắn không dám chống lại mệnh lệnh của Thường Danh Dương.

Phải biết rằng, phụ thân của Thường Danh Dương là kiếm chủ Vạn Kiếm Các - Xích Tiêu có tu vi cực kỳ cao, đã tiến vào cảnh giới Âm Dương Cảnh, đồng thời là cao thủ đứng nhất nhì trong Vạn Kiếm Các.

Nếu như không nghe theo mệnh lệnh của Thường Danh Dương, hắn căn bản không có khả năng sống sót ở Vạn Kiếm Các!

Thấy tình cảnh trước mắt, ba gã đệ tử còn lại đều âm thầm thở dài.

Trong Vạn Kiếm Các, Thường Danh Dương nổi danh vô pháp vô thiên. Thiên phú của hắn cũng rất bình thường nhưng ỷ vào thân phận của mình, hắn thường ra tay chèn ép tân tấn đệ tử, ngay cả trưởng lão Vạn Kiếm Các hắn cũng không để vào trong mắt.

Lúc này phát hiện ra bí cảnh ở Thập Phương Hạp, theo lý mà nói bọn họ nên đem việc này báo cho tông môn biết để họ phái người giải quyết việc.

Tuy Thường Danh Dương để thanh niên gầy yếu trở về tông môn nhưng lại bảo hắn chỉ thông báo cho một mình kiếm chủ Xích Tiêu mà không để lộ chút tiếng gió nào cho người khác, mục đích chính là muốn giấu diếm tông môn một mình nuốt tất cả bảo vật trong bí cảnh này,.

Đây không phải là lần đầu tiên mà Thường Danh Dương làm chuyện như vậy!

-Còn không mau đi?

Thấy thanh niên gầy yếu còn do dự, Thường Danh Dương nói với giọng âm trầm lạnh lẽo khiến thanh niên gầy yếu rùng mình một cái. Sau đó, hắn lập tức quay người lại nhanh chóng lao xuống sườn núi.

Thấy thế, trên mặt Thường Danh Dương mới lộ vẻ thoả mãn. Hắn quay đầu lại, nhìn về phía còn lại ba người, nói:

-Sau một khoảng thời gian nữa, người này nhất định sẽ rời đi. Các ngươi ngày đêm tuần tra cho ta, nếu phát hiện bất cứ dấu vết nào lập tức thông báo cho ta biết, bằng không các ngươi hẳn là biết hậu quả.

Dứt lời, Thường Danh Dương cũng không để ý đến ba người họ, thân hình lóe lên tiến về phía đỉnh sườn núi đem khí tức trên người phát tán ra muốn bao phủ phiến hư không này, không muốn buông tha bất luận một chút cơ hội nào.

Chuyện ngoại giới phát sinh, Sở Hành Vân cũng không biết. Giờ phút này, hắn chỉ thấy trước mắt là một mảnh đen kịt, thân thể giống như một con thuyền nhỏ lắc lư xoay tròn trong đại dương bao la, tựa như vĩnh viễn sẽ không ngừng nghỉ.

Bỗng, trong không gian tối tăm đột nhiên có một đạo quang mang mờ nhạt xuất hiện.

Đạo quang mang mờ nhạt này đập vào mi mắt Sở Hành Vân chậm rãi khuếch tán, thậm chí bao phủ thân thể khiến hắn cảm thấy cực kỳ ấm áp, thoải mái. Khi Sở Hành Vân mở hai mắt ra thì hắn đã đi tới một mảnh thế giới mới, nơi đây tựa hồ nằm dưới một tòa núi, xung quanh là rừng rậm rậm rạp hoa cỏ mọc thành bụi, lộ ra một cảm giác sinh cơ bừng bừng.

-Nơi đây chính là Thiên Công Bí Cảnh sao?

Sở Hành Vân hơi có chút giật mình thốt lên.

Theo hắn biết, lí do Thiên Công Bí Cảnh tồn tại chính là vì ẩn chứa truyền thừa cả đời của Mặc Vọng Công, mà Mặc Vọng Công chính là nhân vật thời thượng cổ, đã chết mấy cách đây vạn năm.

Nói cách khác, Thiên Công Bí Cảnh cũng đã tồn tại mấy vạn năm.

Không nghĩ tới, bí cảnh này đã tồn tại từ thời thượng cổ. Trải qua hàng vạn hàng nghìn năm năm tháng nhưng vẫn có sinh cơ bừng bừng như thế, điểm này Sở Hành Vân cũng phải sợ hãi than, trong lòng dâng lên một cảm giác bội phục.

-Ai!

Lúc này, Sở Hành Vân cảm giác được có gì đó không thích hợp. Thân hình không có dấu hiệu nào hướng về phía bên cạnh lao đi, ánh mắt ngưng trọng nhìn thẳng về phía trước, Trảm Không Kiếm đã ra khỏi vỏ, một tia sắc bén kiếm khí tỏa lượn lờ xung quanh phát ra âm thanh tê tê.

Chỉ thấy ở phương hướng kia, một gã lão giả mặc một bộ quần áo trắng mộc mạc chậm rãi đi ra từ trong rừng rậm.

Tuổi tác lão giả này cực lớn, trên mặt hiện rậm rạp chằng chịt nếp nhăn nhưng cặp mắt lại sáng như những ngôi sao, vừa nhìn liền sẽ bị hấp dẫn vào trong đó.

Vừa thấy khuôn mặt của tên lão giả này, thần sắc Sở Hành Vân bỗng nhiên ngưng trọng lại.

Hắn cũng không xa lạ gì khuôn mặt của người này, nó cùng khuôn mặt của Mặc Vọng Công ghi lại trên Thiên Công Huyền Ấn giống nhau như đúc!

-Theo như những gì ghi trên Thiên Công Huyền Ân, nếu muốn lấy được tất cả truyền thừa bên trong Thiên Công Bí Cảnh thì phải trải qua tầng tầng lớp lớp khảo nghiệm. Trước đây, ta đã nghĩ qua vô số loại khả năng nhưng lại chưa từng nghĩ đến Mặc tiền bối vì tìm người kế thừa thích hợp mà nguyện ý đem một luồng tàn hồn phong ấn tại nơi này, tự mình tiến hành khảo nghiệm.

Ánh mắt Sở Hành Vân từ từ trở nên bình tĩnh, trên mặt hiện lên vẻ kính nể.

Lão giả trước mắt này chính là một luồng tàn hồn của Mặc Vọng Công.

Trước khi Mặc Vọng Công chết, hắn lợi dụng bí pháp mạnh mẽ phân tách một lũ tàn hồn này ra phong ấn ở trung tâm Thiên Công Bí Cảnh.

Ngày sau, bất luận kẻ nào tiến nhập Thiên Công Bí Cảnh, hắn đều có thể thấy đồng thời có thể tự mình khảo nghiệm.

Từ việc này có thể thấy được Mặc Vọng Công đối với truyền thừa của mình cực kỳ coi trọng, tình nguyện thừa thụ nổi khổ trừu hồn cùng chờ đợi vài vạn năm cũng không muốn đưa vào tay người không xứng đáng!

Dịch giả : lushi

Biên : Mei_hnmn

Team dịch : Vạn Yên Chi Sào

Nguồn : truyenyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch