Khí tức không còn, tàn hồn tự nhiên cũng biến mất theo.
Lúc này lòng Sở Hành Vân nặng trĩu, thần sắc vô cùng thống khổ.
Răng rắc!
Nhưng vào lúc này, hai mắt của đầu linh khôi hình người nằm trên mặt đất bỗng phát sáng, nó không một dấu hiệu báo trước nào từ từ đứng dậy.
- Một luồng tàn hồn của ta vốn đã yếu ớt đến mức đáng thương. Hiện tại lại phải phân ra một tia thì thật sự quá đau đớn mà!
Một âm thanh quen thuộc bỗng nhiên vang lên từ miệng linh khôi.
Sở Hành Vân nghe được âm thanh này, vẻ thống khổ trên mặt bỗng nhiên biến mất. Hắn chuyển từ buồn thành vui, giọng run run nói:
- Mặc tiền bối, hiện tại người… người có cảm giác như thế nào?
Ngay cả người như Sở Hành Vân vào lúc này cũng trở nên ấp a ấp úng.
Tuy Luân Hồi Thiên Thư có khả năng trấn áp hồn phách, khiến cho tàn hồn mãi không biến mất. Tuy nhiên khi Sở Hành Vân thấy Mặc Vọng Công lên tiếng cũng không kìm nén được mà trở nên kích động.
Hắn đã thành công...Hắn đã khiến cho một người từ mấy vạn năm trước như Mặc Vọng Công sống lại!
- Ngoại trừ có chút đau nhức thì mọi thứ vẫn ổn cả!
Mặc Vọng Công cũng cực kỳ hưng phấn. Trải qua hơn vạn năm cô đơn ở nơi này thì cuối cùng hắn cũng đã sống lại, trở thành nửa người nửa khôi. Nếu không phải chính mình tự trải nghiệm thì hắn thật sự không dám mơ về một màn này.
- Tuy ta đã thành công sống lại nhưng vẫn còn có hai vấn đề tương đối khó giải quyết.
Lúc này, một tia vui mừng trên mặt Mặc Vọng Công bỗng nhiên biến mất, giọng nói có chút ngưng trọng.
- Xin mời Mặc tiền bối cứ nói ra!
Sở Hành Vân nghiêm mặt chăm chú lắng nghe.
- Thứ nhất: Tàn hồn của ta đã trải qua mấy vạn năm nên đã vô cùng yếu ớt, mặc dù dựa vào thiên công chi tâm cũng không thể khôi phục như thời kì đỉnh cao. Hơn nữa bây giờ thân thể ta là linh khôi, tu vi cũng không bằng lúc trước, chỉ còn Thiên Linh Cảnh tam trọng.
Nghe vậy, Sở Hành Vân nhún vai, không có quá mức giật mình, mở miệng an ủi:
- Linh khôi dù có tinh xảo đến mức nào thì cũng không thể bằng thân thể máu thịt thật sự, nhưng có thể bình yên sống lại cũng đã quá tốt rồi.
Mặc Vọng Công đã sống tạm bợ dưới hình thức tàn hồn suốt mấy vạn năm, hiện tại có thể một lần nữa sống lại, lại giữ được tu vi Thiên Linh Cảnh tam trọng đã vô cùng may mắn rồi.
- Đối với vấn đề thứ nhất thì ta vẫn có thể thản nhiên thừa nhận, nhưng vấn đề thứ hai này...
Lúc này, Mặc Vọng Công dừng một chút, cười nói:
- Sau khi hồn phách tiến nhập vào Luân Hồi Thiên Thư, ta mơ hồ cảm giác được giữa linh hồn ta với ngươi đã sinh ra một tia liên hệ vô cùng huyền diệu.
- Một tia liên hệ huyền diệu sao?
Sở Hành Vân biến sắc, hắn không biết lời này là có ý gì.
Mặc Vọng Công như trước cười nói:
- Đơn giản mà nói thì linh hồn ta đã có một sự liên hệ trực tiếp với ngươi, nếu ngươi chết thì Luân Hồi Thiên Thư sẽ biến mất, mà ta cũng sẽ tan biến khỏi thế gian này.
Lộp bộp!
Tim Sở Hành Vân bắt đầu đập loạn, hắn chẳng bao giờ nghĩ đến sẽ có một cái kết như vậy.
Theo như lời Mặc Vọng Công thì từ nay về sau, tính mạng của Mặc Vọng Công cũng cột chặt với Sở Hành Vân. Sở Hành Vân sống thì Mặc Vọng Công sống. Sở Hành Vân chết thì Mặc Vọng Công tiêu vong.
Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn! (thành ngữ)
- Xét thấy điểm này, ở trước lúc ngươi bước vào Niết Bàn Cảnh, ta sẽ thúc đẩy ngươi tu luyện. Tu vi Địa Linh Cảnh quá yếu, căn bản không có cách nào nắm sinh tử của mình ở trong tay.
Mặc Vọng Công liếc mắt nhìn Sở Hành Vân, vẻ mặt có vài phần nghiêm khắc.
Trên mặt Sở Hành Vân không còn chút ánh sáng, hắn chỉ im lặng, hậm hực gật đầu.
Tại Bắc Hoang Vực thì Địa Linh Cảnh nhị trọng cũng không coi là quá thấp, đã có thể chiếm được một chỗ đứng.
Nhưng Mặc Vọng Công lại là cường giả Võ Hoàng thời thượng cổ nên tầm mắt vô cùng cao. Đừng nói là Địa Linh Cảnh, cho dù là Thiên Linh Cảnh hay thậm chí là m Dương Cảnh thì trong mắt hắn vẫn quá thấp, căn bản không có cách nào tự bảo vệ mình.
Tuy nhiên dù có chút xấu hổ nhưng với sự giúp đỡ của Mặc Vọng Công thì Sở Hành Vân vẫn vô cùng vui mừng.
Nhớ năm đó khi hắn đối đầu với Thiên Công Tông, với chiến lực của hắn thì cả tông môn không ai có thể địch lại. Ngay cả tông chủ của Thiên Công Tông hắn cũng không thèm để mắt đến, chỉ một tát liền đánh bay.
Nhưng đối mặt với tòa sơn môn của Thiên Công Tông thì Sở Hành Vân cũng đành bó tay. Hắn đã dùng hết mọi biện pháp nhưng vẫn không có cách nào đánh phá.
Mặc Vọng Công chính là thủy tổ của Thiên Công Tông, cơ quan mộc giáp trong tay hắn đã đạt đến một cảnh giới khó lường, tông chủ đời trước cũng không bằng một góc.
Không hề nói khoa trương, chỉ cần có thời gian thì Mặc Vọng Công có thể biến cả tòa Tề Vân Phong thành một cứ điểm vững chắc, có khả năng ngăn cản cả trăm vạn đại quân, ngay cả cường giả Võ Hoàng cũng khó có thể phá được.
- Nếu Mặc tiền bối đã hồi sinh thì chúng ta tiếp tục ở lại tòa bí cảnh này cũng chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa, đã đến lúc nên ra khỏi chỗ này rồi!
Sở Hành Vân thu hồi tâm tư, quay sang nói với Mặc Vọng Công.
- Được, chúng ta mau mau rời khỏi chỗ này thôi!
Mặc Vọng Công lập tức gật đầu.
Thân hình hai người lóe lên, trực tiếp rời khỏi nội không gian. Đồng thời họ lợi dụng Thiên Công Huyền Ấn để triệu hồi cánh cổng hư ảo.
Ông!
Trên một sườn núi cao tại Thập Phương Hạp đột nhiên xuất hiện thân ảnh của Sở Hành Vân và Mặc Vọng Công.
Ngay từ đầu, Mặc Vọng Công vẫn còn có chút lo lắng.
Khi hai chân chạm đất, cả thụ được khí tức của đất trời thì hắn lập tức ngẩng đầu lên, tham lam hít sâu mấy hơi, cảm thán nói:
- Mấy vạn năm trôi qua quả thật biến hóa quá lớn, mọi thứ đều đã thay đổi!
- Chân Linh Đại Lục vẫn luôn liên tục thay đổi. Đừng nói là mấy vạn năm, dù chỉ trăm năm cũng đã có sự biến hóa lớn. Đợi đến lúc trở về Lưu Vân Hoàng Triều, ta sẽ cẩn thận kể lại cho tiền bối nghe.
Sở Hành Vân cười cười, thấp giọng đáp.
Hắn ngẩng cao đầu nhìn trời. Bóng tối đã dần tan, ánh nắng bắt đầu xuyên qua từng đám mây. Vào thời điểm này sợ rằng Vũ Tĩnh Huyết đã ra tay.
- Không thể tiếp tục kéo dài thời gian nữa!
Ánh mắt Sở Hành Vân co lại, bàn tay vung về phía trước.
Bất ngờ Sở Hành Vân cảm thấy được một cơn gió lớn thổi qua.
Trước mắt hắn lập tức xuất hiện một vầng sáng trắng như băng tuyết, kèm theo đó là sát khí sắc bén bao phủ cả phiến hư không, tạo cảm giác như rơi vào giữa một chiến trường đầy máu tanh.
Vầng sáng trắng từ từ hạ xuống trước người hắn, thân ảnh Bạch Hổ hiên ngang oai hùng xuất hiện, bên trong con ngươi hiện ra những tia sáng vàng kèm theo vẻ oai phong của thần thú.
- Trong cơ thể Bạch Hổ chỉ còn một tia tàn hồn, dù uy thế vẫn còn nhưng thực lực lại không đủ, chỉ có tu vi Địa Linh Cảnh. Tuy nhiên tốc độ của nó lại vô cùng nhanh, có thể vượt ba vạn dặm một ngày.
Mặc Vọng Công cảm nhận được Sở Hành Vân đang lo lắng, lập tức nói.
Nghe nói như thế, Sở Hành Vân trở nên vui mừng.
Thiết Phong Quốc cách Lưu Vân Hoàng Triều hai ngàn dặm, lấy tốc độ của Bạch Hổ thì không đến một canh giờ là có thể về đến.
- Không nên tiếp tục chậm trễ, chúng ta nhanh chóng lên đường thôi!
Sở Hành Vân nhảy lên lưng Bạch Hổ, định cưỡi hổ rời đi.
Nhưng vào lúc này, một thân ảnh sắc bén từ trong góc tối lao ra. Hai tay hắn giang ngang ngăn cản lối đi của Sở Hành Vân.
Thân ảnh này là một tên thanh niên mặc áo bào trắng, trên người tràn ngập kiếm ý lạnh lẽo. Hai mắt hắn trầm xuống, gắt gao tập trung lên người Sở Hành Vân, lạnh giọng cười nói:
- Ta đã gian nan chờ đợi bảy ngày đêm, cuối cùng ngươi cũng đã xuất hiện!
Giọng nói lạnh giá của tên thanh niên này còn kèm theo một chút dương cương khí khiến cho không gian như đọng lại.
Người tới, ngoại trừ Thường Danh Dương thì còn ai khác nữa!