Thường Danh Dương tay cầm trường kiếm, thân kiếm lóe sáng chiếu rọi khuôn mặt lạnh lùng của hắn, đôi mắt ửng đỏ lộ vẻ uể oải, nhưng lại có vài phần hưng phấn.
Bảy ngày vừa qua, Thường Danh Dương vẫn luôn ở đây chờ đợi, chưa từng rời khỏi nửa bước.
Mỗi khi hắn có ý định chùn bước thì trong đầu lại hiện ra hình ảnh cánh cửa khổng lồ cùng cổ khí tức cổ xưa, điều này như tiếp thêm động lực cho hắn. Chính hai người trước mặt này đã khiến hắn đau khổ chờ bảy ngày.
Vừa nãy hắn phát hiện ra cánh cửa khổng lồ lại xuất hiện nên cực kì vui mừng, lập tức chạy tới nơi này chặn đường Sở Hành Vân.
Hưu hưu hưu!
Cùng lúc đó, ở rừng cây sau lưng Sở Hành Vân bỗng có ba bóng người nhanh chóng lao ra.
Ba người này cũng là đệ tử Vạn Kiếm Các, tay đều nắm chặt trường kiếm. Bọn họ dừng trước mặt Sở Hành Vân, kiếm khí bộc phát thoáng tạo ra sự liên kết khiến thiên địa linh lực xung quanh trở nên cuồng bạo làm cho da thịt Sở Hành Vân có chút đau đớn.
- Tứ Phong Kiếm Trận!
Cảm giác được cổ khí thế đặc biệt này, sắc mặt Sở Hành Vân có chút khó coi.
Vạn Kiếm Các chuyên tu kiếm đạo, đã truyền thừa vô số năm.
Để đề thăng thực lực của tông môn, người của Vạn Kiếm Các dựa vào linh trận, sáng tạo ra kiếm trận.
Một tòa kiếm trận lấy kiếm làm mắt trận, kiếm khí liên thông với nhau tạo ra mối liên kết. Khu vực bị kiếm trận bao phủ sẽ tràn ngập kiếm khí đủ để giết chết tất cả mọi thứ, đây là một hình thức chiến đấu cực kì kinh khủng.
Tứ Phong Kiếm Trận trước mắt này chính là một loại kiếm trận, bốn người đứng ở bốn hướng, kiếm khí liên kết, có thể vừa công vừa thủ cực kì khó đối phó.
- Kẻ hèn như ngươi không ngờ cũng biết Tứ Phong Kiếm Trận!
Thường Danh Dương cười nhẹ một tiếng, ánh mắt liếc về phía Mặc Vọng Công cùng Bạch Hổ, vẻ mặt tham lam nói:
- Bảy ngày trước nhà ngươi một mình tiến vào bên trong bí cảnh, hiện tại đi ra thì bên người lại có thêm một người một thú. Xem ra ngươi đã chiếm được không ít thứ từ bên trong bí cảnh. Tuy nhiên tất cả đều sẽ thuộc về Thường Danh Dương ta!
- Thiên tài địa bảo người có phúc thì sẽ chiếm được, ngươi cứ như vậy cướp đoạt không sợ làm ô uế thanh danh Vạn Kiếm Các sao?
Sở Hành Vân trở lên lạnh lùng. Tên Thường Danh Dương này chưa gì đã mở miệng gọi Sở Hành Vân là kẻ hèn, lại còn trắng trợn đoạt bảo, quả thật là bá đạo.
Thấy Sở Hành Vân đáp trả, Thường Danh Dương không hề tức giận mà lộ vẻ tham lam nói:
- Thiết Phong Quốc thuộc quyền kiểm soát của Vạn Kiếm Các chúng ta, đồ vật của Thiết Phong Quốc đều là đồ của Vạn Kiếm Các. Mà ta chính là đệ tử chân truyền của Vạn Kiếm Các, tương lai nhất định sẽ trở thành kiếm chủ một ngọn núi. Ta muốn lấy đi thứ thuộc về ta cũng gọi là cướp đoạt sao?
- Huống chi mấy ngày trước ta có lên tiếng bảo ngươi dừng lại, nhưng ngươi lại chẳng thèm để ý đến lời của ta. Chỉ bằng vào hành động này cũng đủ để ngươi chết không toàn thây rồi.
Nói xong, Thường Danh Dương lấy vị trí Sở Hành Vân làm trung tâm, phạm vi trăm mét đều bị kiếm quang bén nhọn bao phủ, đồng thời ẩn chứa khí tức áp bách đè lên người Sở Hành Vân.
Sắc mặt Sở Hành Vân trở nên lạnh như băng, hắn vừa định ra tay thì trong đầu bỗng vang lên giọng nói ngưng trọng của Mặc Vọng Công:
- Cách đây một dặm có gã cao thủ Âm Dương Cảnh đang nhanh chóng lao đến chỗ này. Trên người hắn ẩn chứa kiếm khí cuồn cuộn, chắc cũng là người của Vạn Kiếm Các.
Nghe vậy, Sở Hành Vân bỗng run lên, kinh ngạc nói:
- Ta có nghe nói phụ thân của tên thanh niên trước mắt này tên là Thường Xích Tiêu, là một vị kiếm chủ của Vạn Kiếm Các. Chẳng lẽ hắn cũng tới nơi này?
Trong lúc nói chuyện, Sở Hành Vân nắm chặt hai tay, tròng mắt như muốn nứt ra.
Cự ly một dặm đối với cường giả Âm Dương Cảnh không quá xa, chỉ vài nhịp thở là có thể đến nơi.
Nếu như người tới thật sự là Xích Tiêu kiếm chủ thì Sở Hành Vân không hề có đường thoát!
Vẻ mặt Mặc Vọng Công cũng cực kì âm trầm. Nếu hắn ở thời kì đỉnh cao thì chỉ cần một ánh mắt cũng đủ trấn áp võ giả Âm Dương Cảnh..
Tuy nhiên hiện tại hắn là nửa người nửa khôi, tu vi chỉ có Thiên Linh Cảnh tam trọng, không phải là đối thủ của Xích Tiêu kiếm chủ.
- Tiểu tử, nếu bốn tên trước mắt mất đi thần trí thì ngươi cần bao lâu để phá vỡ kiếm trận này?
Trầm ngâm sau một hồi, trong mắt Mặc Vọng Công lộ ra chút ánh sáng, mở miệng hỏi.
- Nhiều nhất là một giây.
Mặc dù không biết Mặc Vọng Công vì sao lại hỏi vấn đề này, Sở Hành Vân vẫn trực tiếp trả lời. Người điều khiển mất đi ý thức, kiếm trận chỉ còn là thùng rỗng kêu to, chỉ cần một giây là đủ phá vỡ.
- Hay lắm, cứ nghe theo sự chỉ huy của ta, lúc ta ra hiệu cho ngươi hành động thì phải lập tức phá trận.
Mặc Vọng Công tiếp tục nói một câu, sau đó hắn tiến về phía trước đứng đối diện với bốn người.
- Thế nào? Nghĩ muốn phá trận à?
Thường Danh Dương cũng không thèm để Mặc Vọng Công vào mắt mà chỉ cười lạnh một tiếng. Tiếp theo đó, kiếm khí xông thẳng lên trời bao phủ cả không gian, mang theo sát khí đằng đằng đâm về phía Mặc Vọng Công.
- Có phải thật hay không các ngươi rất nhanh sẽ biết được!
Mặc Vọng Công lại tiến tới một bước. Trong chớp mắt, trên đầu của hắn lập tức xuất hiện một thanh ngọc chuy màu đen. Trên thân chuy lượn lờ một làn sương mù nhàn nhạt khiến cho người nhìn có cảm giác mơ màng.
- Ngọc chuy này là võ linh của Mặc Vọng Công sao?
Thấy chuôi ngọc chuy này, Sở Hành Vân hơi chút kinh ngạc. Ngọc chuy này rất giống Tâm Ma Chuy, ngay cả thượng cổ văn tự trên đó cũng có phần tương tự.
- Ngưng!
Mặc Vọng Công phát ra một tiếng lạnh giá. Sau khi ngọc chuy hiện ra liền phát ra một tiếng vang khiến bốn người Thường Danh Dương cảm giác kiếm khí bị kiềm hãm, sau đó hoàn toàn biến mất.
Mặc Vọng Công tiếp tục tiến về phía trước một bước, ngọc chuy lại cao thêm nửa thước.
Trên thân chuy phát ra một tiếng vang, hắc quang như huyễn ảnh bao phủ đỉnh đầu bốn người Thường Danh Dương khiến cho họ hít thở bắt đầu trở nên dồn dập, sắc mặt lộ vẻ kinh hãi, ánh mắt sợ hãi nhìn Mặc Vọng Công đang đi về phía trước.
- Vạn Tượng Tâm Ma!
Mặc Vọng Công quát một tiếng, sau đó thân hình lại tiếp tục di chuyển. Ngọc chuy bạo phát ra vô số luồng hắc quang như thủy triều khiến thiên địa rung chuyển. Những luồng hắc quang này khi rơi xuống trước bốn người Thường Danh Dương liền hóa thành vô số tâm ma kinh khủng. Lũ tâm ma giương nanh múa vuốt, xâm nhập vào đầu óc của bọn họ rồi đánh vào sâu trong tâm thần.
Trong thoáng chốc, ánh mắt của họ liền trở nên vô thần, khí tức trên người cũng hoàn toàn biến mất. Cả tòa Tứ Phong Kiếm Trận cũng theo đó mà mất đi sự sắc bén.
- Ra tay đi!
Mặc Vọng Công đột nhiên quát.
Tiếng quát vừa dứt thì Sở Hành Vân lập tức lao nhanh về phía trước, hai tay xòe ra, Vạn Thú Hỏa lập tức nở rộ. Hỏa quang giống như một cơn bão cuốn qua, xé rách tòa Tứ Phong Kiếm Trận đồng thời biến nó thành một biển lửa.
Lúc này, đám người Thường Danh Dương bỗng khôi phục lại bình thường.
Họ tập trung quan sát thì phát hiện kiếm trận đã biến mất, thứ còn sót lại chỉ là một biển lửa tím hồng. Biển lửa này tràn ngập khắp nơi khiến cho linh hải của bọn họ có cảm giác cực nóng không gì sánh được.
Hô!
Một cổ cuồng phong xuất hiện ngay bên trong biển lửa.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Thường Danh Dương, một thân ảnh màu trắng nhanh chóng vác theo hai người Sở Hành Vân chạy ra khỏi biển lửa rồi lao nhanh về một hướng.