Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 321: Việc lớn xảy ra

Chương 321: Việc lớn xảy ra

Hoàng cung, nơi Thừa vân điện.

Đường Việt đang ngồi ngay ngắn dưới cây cổ thụ, trong tay hắn cầm tấu chương, vừa xem, khóe miệng hắn thỉnh thoảng cười mỉm.

Thời gian hắn nắm hoàng quyền, không dài, chỉ có hơn mười ngày, nhưng dưới sự trợ giúp của Vân Đằng thương hội, các đại thành trì lớn nhỏ đều phát triển, thiên địa thái bình, người người hòa thuận, ít xảy ra tranh đấu.

Dựa theo khuynh hướng như thế, tiếp qua vài năm, thực lực Lưu Vân hoàng triều sẽ đề cao, các nơi đưa tới thiên tài tuấn kiệt, càng ngày càng nhiều, triệt để thoát khỏi thời đại xuy thoái.

Vù!

Đúng lúc này, âm thanh xé gió xa xa truyền đến.

Con mắt Đường Việt híp lại, chỉ thấy mấy đạo thân ảnh phá không mà đến, phi hành trên không, khi bọn hắn đến đây liền dừng lại, lập tức từ trên cao chậm rãi hạ xuống, cuồn phong tàn sát bừa bãi, làm Đường Việt hoảng sợ.

- Người từ phương nào tới?

Nhóm hộ vệ lập tức xuất hiện, bảo vệ trước người Đường Việt, binh khí cầm trong tay, tràn đầy ngạc nhìn thân ảnh trong hư không.

Mấy thân ảnh rơi xuống, chậm rãi tiến lên trước, tròng mắt lạnh như băng quét xung quanh, cuối cùng rơi vào Đường Việt.

- Ngươi chính là tân quân vương của Lưu Vân hoàng triều?

Nói chuyện, là một gã trung niên thanh bào, thắt lưng đeo trường kiếm, giọng nói băng lãnh như gió, khiến cho cả thiên địa đông kết lại, lộ ra sát khí um tùm.

Thiên địa lực!

Đường Việt trái tim nhảy lên điên cuồng, vội hạ thấp người nói:

- Vãn bối là Đường Việt, chẳng biết tiền bối có gì chỉ bảo?

Khi đang nói chuyện, hắn liếc mắt nhìn đối phương.

Người tới, là năm ngươi nam tử.

Hai trong năm người trung niên, một người mặc thanh y, một người mặc áo xám, trên người tản ra sát khí um tùm, chỉ là một ánh mắt, cũng có thể ảnh hưởng đến thiên địa, tu vi đạt đến âm dương cảnh.

Ba người phía sau, đều là thanh niên, trên người tán mát ra sát khí mênh mông, tu vi đạt đến địa linh cửu trọng, mà người còn lại cuối cùng, bị chặt đứt một cánh tay phải, khí thế nềm rủ xuống, người có cương dương khí, đúng là tu vi thiên linh cảnh.

Năm người này, thực lực đều cực kỳ kinh khủng, bất luận một người nào, đều có thể đảo loạn cả hoàng thành!

- Ta là Thường Xích Tiêu, ngươi hẳn là nhận ra ta.

Thanh bào trung niên nói ra một âm thanh lạnh lùng, khiến cho Đường Việt cúi đầu thật xâu nói:

- Nguyên lai là Xích Tiêu Kiếm chủ, không tiếp đón từ xa, xin thứ tội.

Trong Vạn kiếm các, đẳng cấp rõ ràng.

Võ giả tu vi đạt điến thiên linh cảnh sẽ là trưởng lão, mà tu vi đạt đến âm dương cảnh, thì có thể xưng là kiếm chủ, quản lý một phương hoàng triều, địa vị cao cả, gần dưới các chủ.

Xích Tiêu Kiếm chủ, vừa vặn quản lý vùng Lưu Vân hoàng triều, Đường việt thân là hoàng tử, đối với tên Xích THường Tiêu, đều rất nhớ, chỉ cho đến bây giờ vẫn chưa thấy qua.

- Mấy ngày trước, Vạn kiếm các mới phát Vạn kiếm thiếp, hiện tại, Xích Tiêu kiếm chủ sao lại đột nhiên phủ xuống, còn có, tên trung niên áo xám này, chắc cũng là một gã kiếm chủ, hai gã kiếm chủ, ba gã thiếu niên thiên tài, trận thế bức này, cuối cùng là đến vì việc gì?

Trong lòng ĐƯờng Việt tràn đầy nghi hoặc, nhưng, hắn cũng không dám đặt câu hỏi, vẫn cúi đầu, không dám lên tiếng.

- Ta nghe nói Lưu Vân hoàng triều xảy ra phản loạn, một đạo kiếm tuyệt thế xuất hiện, đem phản quân giết hết, bởi vậy Lưu Vân hoàng triều mới thái bình, có việc này không?

Thường Xích Tiêu nhìn về Đường Việt, lạnh giọng hỏi.

Lúc thoại âm rơi xuống, một áp lực bao phủ ĐƯờng Việt, làm cả người hắn cảm thấy lạnh lẽo.

Đường Việt gật đầu, hạ gọng đáp:

- Thời gian trước, Vũ Tĩnh Huyết mưu đồ phản loạn, đưa tới giết chóc vô tận, may được chủ nhân Vân Đằng thương hội xuất thủ, một kiếm đoạn sát khí, mới có thể bình định phản loạn.

- Vũ Tĩnh Huyết!

Nghe được tên này, trung niên áo xám cười lạnh:

- Cái tên súc sinh kia, quả nhiên dã tâm không nhỏ, năm đó trong Tinh thần cổ tông nhân được chỗ tốt, nhất định là âm thầm ngủ đông, chuẩn bị mưu đoạt quân vương vị, chỉ bất quá, cuối cùng vẫn bị giết chết, thực sự đáng buồn.

Đường Việt sửng sốt, hậm hực hỏi:

- Vị kiếm chủ này, ngài nhận thức Vũ Tĩnh Huyết?

- Ngươi có quyền nói chuyện?

Vừa mới đặt câu hỏi liền bị Thường Xích Tiêu quát một tiếng, làm tâm thần Đường Việt lạnh như băng, vôi vàng ngậm miệng.

- Ngươi vừa nói chủ nhân Vân Đằng thương hội, là người phương nào, hắn kiếm tu?

Thường Xích Tiêu dừng một chút, lúc này mới tiếp tục đặt câu hỏi, khi đang nói chuyện, phía sau hắn xuất hiện một tia âm lãnh.

- Chủ nhân Vân Đằng thương hội, tên là Sở Hành Vân, chính là thiên tài mạnh nhất Lưu Vân hoàng triều ta, niên kỷ mười bảy, tu vi đã đạt đến địa linh nhị trọng thiên, hắn chính là một gã kiếm tu, kiếm kỹ vô song.

- Niên kỷ mười bảy, địa linh nhị trọng thiên, là kiếm tu.

Thường Danh Dương nghe được, trên mặt hiện một tia cuồng nhiệt, tay duỗi một bức họa, hỏi:

- Sở Hành Vân ngươi đang nói, là hắn?

Đường việt giơ tay lên trán, thấy trên bức họa, một thanh niên vẻ tuấn dật, mày kiếm, con mắt tinh tường, trán có Lăng Thiên khí, đó chính là Sở hành Vân.

- Xem ra cuối cùng cũng tìm được rồi!

Thấy Đường Việt rơi vài trầm mặc, Thường Danh Dương phát ra một tiếng cười như điên, nói rằng:

- Hiện tai, ngươi dẫn ta đi gặp người này ngay lập tức, nêu không, ngày mai Lưu Vân hoàng triều sẽ biến mất!

Lộp bộp!

Đường Việt bị cỗ sát khí kinh khủng này làm hoàng sợ, căn bản không giám chống lại, đứng lên, âm thầm nháy mắt với gã hộ vệ, sau đó mới mang theo Thường Xích Tiêu đi ra hoàng cung.

Cùng lúc đó, đỉnh Tề Thiên Phong.

Sở Hành Vân đang cùng Lạc Lan luận bàn, hai người không người phát ra kiếm quang, thanh liên nở rộ, ở trên hư không va trạm, kình phong quét bừa bãi, lá rụng lả tả.

Thình thịch!

Thân ảnh hai người xuất hiện, hai chân Lạc Lan rơi xuống đất, lui về phía sau, thở hồng hộc, trên đỉnh đầu hư ảnh thủy tiên trở nên phù phiếm bất định, trái lại Sở Hành Vân một tay cầm kiếm rất thong dong.

- Ta lại thua rồi.

Lạc Lan chu cái miệng nhỏ nhắn quay sang Sở Hành Vân nói:

- Sở đại ca, tuy rằng ngươi áp chế tu vi, nhưng ngươi nắm giữ quá nhiều thiên phú võ linh, ta làm sao có thể là đối thủ của ngươi!

- Thiên phú võ linh nhiều ít, không không thể đại biểu mạnh yếu, linh kiếm của ta, đứng hàng tứ phẩm, mà của ngươi là võ linh thủy tiên cửu tinh, cũng đã tiến hóa đến tứ phẩm, ta thắng ngươi thua, cùng võ linh không quan hệ.

Sở Hành Vân thu hồi linh kiếm, nói rất tùy ý.

- Ta đây thua chỗ nào?

Lạc Lan nghi hoặc đặt câu hỏi.

- Thực lực mạnh yếu nguyên nhân cực kỳ phức tạp, tu vi, võ linh, khí lực, thủ đoạn chiến đấu, thậm chí cả trạng thái lúc chiến đấu, đều có thể ảnh hướng tới thắng thua, võ linh thủy tiên cửu tinh của ngươi là cực kỳ hiếm thây, võ linh có thể tiến hóa, càng tấn chức, thì càng cường hãn, ở cùng tầng võ linh, đã xem như là xuất chúng, ngươi không thắng được ta, nguyên nhân trọng yếu nhất là thiếu thủ đoạn chiến đấu.

Sở Hành Vân nói tiếp:

Trước đây, ta đem thanh liên võ điển truyền cho ngươi, cho ngươi khổ tu, mục đích là để ngươi đánh xuống cơ sở, làm cho sinh cơ tràn đầy toàn thân, về phần bộ phận võ học, đợi ngươi bước vào địa linh cản, sẽ lĩnh ngộ được tinh túy.

- Còn phải chờ tới địa linh cảnh?

Lạc Lac cả người đều rủ xuống, mở to mắc nhìn về Mặc Vọng Công, hậm hực nói:

- Mặc gia gia, ngươi có thể dạy ta vài chiêu võ học hay không, ta không muốn học thanh liên võ điển.

- Thanh liên võ điển, truyền thừa từ thanh liên võ hoàng, chính là huyền diệu chân chính, cái gọi là thanh liên u sinh, lưu chuyển không thôi, thích hợp với võ linh thủy tiên cửu tinh của ngươi, mấy chiêu võ học của ta, chưa so được với thanh liên võ điển.

Mặc Vọng Công lắc đầu, cười quái dị nói:

- Ngươi phải nghiêm túc tu luyện công pháp, lĩnh ngộ tinh túy của võ điển, khi ngươi bước vào địa linh cảnh, làm võ linh tấn chức, đến lúc đó, ngươi có thể cùng Sở Hành Vân đánh một trận.

- Tinh túy thanh liên võ điển, là một phương pháp cấm kỵ, cho dù ta lĩnh ngộ, cũng không có biện pháp thi triển, ta xem, Mặc gia gia căn bản cùng sở đại ca thông đồng rồi, cười chê ta!

Lạc Lan hừ lạnh vài tiếng, chân nhỏ giẫm một cãi, nhất thời rước lấy đám người xung quanh cười vang.

- Vỗn dĩ, ta chuẩn bị mang ngươi tham gia tẩy kiếm trì, tiến vào Vạn kiếm các tu hành, ngươi nghĩ ta xấu vậy, chuyện này… khó.

Sở Hành Vân đem âm thanh đẩy lên cao độ, làm Lạc Lan mắt sáng lên, vội vàng chạy tới, mở mắt to chớp chớp, cười hắc hắc:

- Sở đại ca, vừa rồi là ta rỡn với ngươi đó, ngươi đừng đế ý, vừa rồi, ngươi nói muốn mang ta đi Vạn kiếm các tu hành, chuyên này ta đồng ý, khi nào khởi hành?

Thoại âm rơi xuống, mọi người càng cười vang, tất cả đều bị cô nàng chọc cười.

Lạc Lan quá khả ái, căn bản làm mọi người vui vẻ.

Sở Hành Vân cũng cười vài tiếng:

- Mấy ngày nữa đi, chờ xử lý xong vài chuyện, chúng ta xuất phát.

- Thật tốt quá!

Lạc Lan cao hứng nharyu lên, cao giọng nói:

- Chuyện này, cứ quyết định như vậy đi, chúng ta ngoắc tay, tuyệt không thể đổi ý.

Sở Hành Vân bất đắt dĩ, vươn ngón tay út.

Chính như theo lời hắn nói, bây giờ Lạc Lan đã ổn định cơ sở, cũng là thời gian để cho nàng tiếp xúc với thế giới rộng lớn, chỉ có như vậy, nàng mới chân chính trưởng thành, chở thành cường giả.

Mà Vạn kiếm các không thể nghi ngờ, là lựa chọn tốt nhất.

- Việc lớn xảy ra.

Lúc này có một giọng nói truyền đến, phá vỡ phong cảnh hài hòa Tề Thiên Phong.

Một gã hộ vệ hoàng cung, từ cách đó không xa, đên cuồng chạy tới, khi hắn đi tới chỗ Sở Hành Vân, thở điên cuồng, sắc mặt trắng bệch, nói:

- Sở hội trưởng, có người, có người, muốn tìm đến chỗ ngài!

- Đã xảy ra chuyện gì, ngươi đừng vội, nói rõ ràng.

Sở Hành Vân, bước nhanh về phía trước, đoàn người Sở Hổ nghe được cũng vội vàng đi tới.

Tên hộ vệ hoàng cung kia, hít sâu một hơi, nói tiếp:

- Hôm nay, Vạn kiếm các Xích Tiêu kiếm chủ đột nhiên đến, hắn mang theo đoàn người, trực tiếp phủ xuống hoàng cung, hỏi thăm nơi ngài ở, lúc này bọn hắn bắt quân vương dẫn đến chỗ ngài, quân vương cảm giác không thích hợp nên bảo ta đi trước báo tin, ngài tìm nơi tránh mặt một lúc đi.

Hưu!

Hộ vệ vừa dứt lời, một đạo kiếm ngân vang, kiếm quang phá không, trực tiếp chặt đứt đầu hắn, sinh cơ hoàn toàn tiêu tán, ngãn xuống trên mặt đát.

- Con kiến hôi này, nói nhiều lời vô ích.

Một đạo âm thanh tràn ngập khinh thường vang lên.

Lập tức, một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người, một tay cầm kiếm, tay kia bị đứt, lóe lên kiếm phong, như một khúc ca, rõ ràng quanh quần ở trên Tề Thiên Phong.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch