Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 322: Trả thù

Chương 322: Trả thù

Thấy tên thanh niên cụt tay này, tâm thần Sở Hành Vân tụt đến đấy cốc.

Đối với Thường Danh Dương, hắn tự nhiên không quên, lần thứ hai nhìn thấy hắn, phát hiệt, Thường Danh Dương tu vi tăng lên không ít, đạt đến thiên linh nhị trọng, một đôi mắt tràn đầy cừu hận, sát ý, hầu như xông ra khỏi mắt, bao phủ hư không.

- Có phải ngươi giật mình hay không, ta lại có thể tìm thấy tung tích của ngươi?

Thường Danh Dương nhìn sắt mặt trầm mặc của Sở Hành Vân, thanh âm lạnh băng, cười nói như một gã điên cuồng:

- Lúc đầu, ngươi đoạn cánh tay phải của ta, xóa đi ấn ký trên nhẫn trữ vật, theo lẽ thường mà nói, ta đích xác không có khả năng tìm thấy ngươi, nhưng, Thường Danh Dương ta kiên trì vô cùng, sau ngày đó, thì lấy Thiết Phong quốc làm trung tâm, điên cuồng tìm kiếm tung tích của ngươi.

- Hết hôm nay, ta đã lục soát bốn hoàng triều, mười tám vương quốc, mà tu vi của ta, nhờ cừu hận mà tấn chức, bước vào thiên linh nhị trọng, rốt cục, ông trời có mắt, cho ta tìm được ngươi!

Nói xong lời cuối, Thường Danh Dương phát ra một tiếng cười như tâm thần, thanh âm điên cuồng, khiến cho đám người ở đây giật mình, người này, rất điên cuồng, dĩ nhiên ngày đêm đi lục soát.

- Danh Dương à, hà tất phải cùng người này nói chuyện!

Là một âm thanh cuồn cuộn truyền đến, đoàn người nhìn theo phía âm thanh, thấy có mấy đạo thân ảnh đáp xuống, rơi vào bên cạnh Thường Danh Dương, bất kỳ người nào bọn họ cũng tản mát sát khí sắc bén.

- Tiểu tử kia, ngươi còn nhận ra ta?

Thường Xích Tiêu liếc mắt nhìn thấy được Sở Hành Vân, trong con ngươi mang theo tia giễu cợt, thân thể bất động, một đạo kiếm quang bắn ra, bao phủ hư không, tràn đầy hỏa diễm.

Ban đầu ở Thập phương hạp, Thường Xích Tiêu từng chém ra một đạo kiếm quang, muốn đem Sở Hành Vân tru diệt tại chỗ, đoạt được hết thảy trân bảo bên trong Thiên công bí cảnh.

Thế nhưng, đạo kiếm quang kia, bị Sở Hành Vân tránh được,

Mà bây giờ, Thường Xích Tiêu vừa xuất hiện, dùng kiếm quang bao phủ hư không, không thể nghi ngờ là không chừa lại đường chốn cho Sở Hành Vân.

Một màn như thế, làm sắc mặt Sở Hành Vân càng thêm khó coi, hắn cũng không nghĩ đến, Thường Danh Dương điên cuồng như vậy, lục soát hơn mười ngày không nói, lại còn dẫn theo bao nhiêu cao thủ.

Tên áo xám cùng Thường Xích Tiêu kia, đều là kiếm chủ Vạn kiếm các, tu vi đã đạt đến âm dương cảnh, có thể nắm trong tay một phương thiên địa lực.

- Sở Hành Vân!

Giữu lúc này, âm thanh của Vũ Tĩnh Huyết vang lên:

- Ngươi có nhớ kỹ hay không, ta đã nói với ngươi, năm đó thời gian Tinh thần cổ tông phủ xuống hoàng thành, người Vạn kiếm các có xuất hiện qua?

- Ngươi vì sao lại đột nhiên hỏi cái này.

Trong lòng Sở Hành Vân dâng lên một tia dự cảm cổ quái.

- Hai người này, trong đội ngũ Vạn kiếm các năm đó.

Lời của Vũ Tĩnh Huyết rất chắc chắn, thấp giọng nói rằng:

- Tên vừa nói chuyện kia là Thường Xích Tiêu, mà người còn lại tên là Tần Thu Mạc, mười bảy năm trước, bọn họ chỉ là trưởng lão Vạn Kiếm các, từng nói chuyện với Tinh thần cổ tông nhiều lần, chuyện năm xưa, bọ họ tuyệt đối không thoát khỏi liên quan.

Ông!

Thần sắc Sở Hành Vân cứng đờ, nhìn chằm chằm Thường Xích Tiêu và Tần Thu Mạc, trong mắt hiện lên sát ý, hai người trước mắt này, đều liên quan đến truyện năm xưa.

Thường Xích Tiêu tựa hồ cảm giác được cái gì, đôi mắt ngưng lại, cười nhạo nói:

- Trên người của ngươi, lại lan tràn sát ý, chẳng lẽ, đòi giết chúng ta phải không?

Đang nói chuyện, cánh tay hắn hất một cái, có một đạo thân ảnh từa giữa hư không đáp xuống, hung hăng đập vào người Sở Hành Vân, lực đạo to lớn, làm mặt đất đều rung chuyển.

Đợi bụi mù tiêu tán, mọi người phóng mắt nhìn lại, không khỏi ngây người.

Thân ảnh này, lại là Đường Việt!

Chỉ thấy hắn giờ phút này, dáng dấp cực kỳ thê thảm, trên người chứa đầy vết thương, khí tức phù phiếm, sinh cơ yêu ớt, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ.

- Lưu Vân hoàng triều các ngươi, lá gan thật đúng là lớn.

Thân thể Thường Xích Tiêu chậm rãi hiện lên, dùng tứ thái trên cao liếc mắt nhìn mọi người, như nhìn mấy con kiến hôi vậy, thần thái tràn đầy kiêu ngạo.

- Hắn, chỉ là một quân vương nho nhỏ, mà lại dám âm thầm phái người mật báo, lừa bịp ta, chỉ tiếc, khi vừa mới bắt đầu, đã đã nhìn thấu hắn.

- Mà ngươi, chỉ là một cái chủ nhân thương hội , không chỉ có chặt đứt cánh tay của Danh Dương, mà còn cướp đi trân bảo, mà vừa rồi, phóng ra sát ý đối với ta, ta thực sự không nghĩ ra, hôm nay các ngươi còn lý do gì để sống.

Vừa nói, Thường Xích Tiêu đem trường kiếm bên hông rút ra.

Hưu!

Kiếm quang nở rộ, bốc lên cả biển lửa, dường như muốn đem bầu trời đều che lấp, trong lúc nhất thời, nhiệt độ không gian tăng lên, có thể đem người đốt cháy, Sở Hành Vân cũng cảm giác trong người không khỏe.

Kiếm này, chính là hỏa diễm kiếm, kiếm có bốn đạo thần văn, đúng là bốn văn vương khí.

Cùng lúc đó,Tần Thu Mạc cũng xuất thủ.

Ở trên người hắn, uy lạnh cuồn cuộn, một ánh sáng u ám xuất hiện, ngưng tụ thành một thanh trường kiếm, xuất hiện trong tay của hắn, kiếm phong nhấc lên, như vực sâu, tập trung vào cơ thể mọi người.

Hai đại kiếm chủ đồng thời xuất thủ, khắp thiên địa, cuồng phong tập đến, kiếm minh như sấm, khiến cho đoàn người sợ hãi, không tự chủ được lui về phía sau.

Luận uy thế, thực lực hai người này, thua xa thời khì toàn thịnh của Vũ Tĩnh Huyết.

Nhưng thân phận hai người này, là kiếm chủ, đại biểu cho vạn kiếm các.

Chỉ cần bọn họ nói một câu, Lưu Vân hoàng triều sẽ bị diệt, bất luận kẻ nào cũng khó khắn thoát khỏi.

Áp lức này, so với Vũ Tĩnh Huyết càng làm bọ họ run rẩy.

- Lúc đầu sự tình phát sinh, là một mình ta gây nên, bọn họ không có bất cứ quan hệ gì.

Sở Hành Vân bước ra, nhìn thẳng đoàn người Thường Danh Dương, linh lực trong người bắt đầu khởi động, vừa muốn nói tiếp, trước mắt đột nhiên có một đạo kiếm ảnh hiện lên.

Hầu như trong một cái chớp mắt, đạo kiếm kia bay lên hư không, kiếm uy vô tận tràn ngập bầu trời, chồng chất, mang theo ánh sáng tĩnh mịch kinh người, hướng đám người xung quanh lao tới.

Rầm rầm!

Chốc lát, âm thanh bạo liệt vang lên, mỗi một đạo kiếm quang, trực tiếp xé rách võ linh những người đó, đem thân thể xuyên thủng.

Tiếng kêu rên, truyền đến, nhiều tiếng rung trời.

Tiên huyết, phần chân tay còn lại, rơi tán loạn trên mặt đát, lộ ra mùi máu tanh.

Chỉ ngắn ngủi một cái chợp mắt, đám người đứng ở xung quanh, kẻ chết người bị thương, không còn người đứng thẳng, tràng diện thảm thiết, làm con mắt Sở Hành Vân khép lại, không mặt càng run lên không ngừng.

- Ngươi vừa nói gì, có thể lập lại lần nữa không, ta không nghe rõ.

Thường Danh Dường đứng cách Sở Hành Vân không xa, trên mặt làm ra một bộ mỉa mai, cánh tay run lên, kiếm quang lần thứ hai nở rộ, chắ đứt đầu người dưới chân hắn.

Xoát mộ tiếng!

Tiên huyết nóng hỏi phun ra, nhiễm đỏ áo Thường Danh Dương, mà khuôn mặt hắn hiện lên vẻ dữ tợn nhìn thẳng vào Sở Hành Vân, như đối với con mồi, muốn đùa bỡn một phen.

Team: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn : truyenyy.com

Dich: HonDe






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch