Thời gian trôi qua dần dần, chẳng mấy chốc, đông đã qua, mùa xuân bắt đầu tới.
Bầu trời hoàng thành, nắng xuân chiếu rọi, lộ ra sức sống, làm cỏ cây khô lấy lại được sức sống mới, nụ cây chớm nở, sức sống dạt dào.
Tề Thiên Phong, đã trải qua tai nạn thử thách, khôi phục lại bình yên trong dĩ vãng.
Lúc đầu, Thường Danh Dương xuất thủ tàn nhẫn, làm Tề Thiên Phong biến thành phế tích, đồng thời cướp đi tất cả tài nguyên của thương hội, một lần này khiến Tề Thiên Phong biến thành nơi hoang vu, không tồn tại chút sinh cơ nào.
Nhưng, những tổn thương nội tình này, chỉ là vật bên ngoài, Thiên thanh linh châu cùng trận đồ cũng không có bị đoạt đi, tất cả đều đượ cất giữ ở không gian bên trong.
Vật căn cơ vẫn còn, ngắn ngủi mấy ngày, Tề Thiên Phong một lần nữa náo nhiệt trở lại, thậm chí so với trước đây, mọi ngường càng them đoàn kết, vạn chúng đồng tâm.
Sở Hành Vân, vẫn là đề tài của mọi câu chuyện trong các quán rượu, sự xuất hiện của hắn giống như thần tích, ngăn ngủi hơn nửa năm trời, thì làm ra các hành động vĩ đại, kinh thiên động địa.
Bất quá, từ sau chuyện này, tin tức liên quan đến Sở Hành Vân càng ít, hắn dần dần thoát ly khỏi tầm nhìn, ít người thấy hắn xuất hiện ở bên trong hoàng thành.
Rât nhiều người điều đang xuy đoan, sau khi Sở Hành Vân bị phê linh hải, ý chí tinh thần sa sút, đã ly khai hoàng thành.
Dù sao, người mất đi linh hải, đã không liên quan với võ đạo, ly khai hoàng thành, tìm nơi ẩn cư, an nhàn quãng đời còn lại, cũng là việc bình thường.
Ở sâu trong Tề Thiên Phong, trên bờ song có một chỗ đất trống trải, giờ khắc này, ở nơi nào có một gã thanh niên tóc đen lẳng lặng đứng.
Thanh niên này, cự kỳ tuấn dật, khuôn mặt như điêu khắc vậy, ngũ quan phân minh, có góc cạnh, tóc dài dậm dạp, mắt kiếm, làm cho mọi người kinh ngạc.
Soái ca như vậy, có thể nói là thiên hạ vô song.
Lúc này, hắn ngôi ở dưới đất, hai chân xếp bằng, trên đầu gối có một thanh linh kiếm, hai mắt khép kín, khí tức du dương, tựa hồ như hòa vào phiến thiên địa này, làm cho không thể cảm nhận được sự hiện hữu của hắn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mặt trời lặng, mă trăng lại lên, tu hành, giống như không biết chừng mực vậy.
Một ngày, hai mắt soái ca đột ngột mở ra, chỉ thấy hắn lộ ra một ngón tay, đột nhiên đâm ra, linh lực hóa kiếm, lao về tảng đá phía trước.
Phốc!
Cự thạch phát ra một tiếng kêu, một tiếng ùng ùng vang lên, ở sau tảng đá lớn kia, sông dài như bị chặt đứt, bọt nước cùng đá bốc lên.
- Thực lực ngươi lại tiến bộ.
Lúc này, một thân ảnh già nua từ trong rừng cây đi ra, đi tới gần chỗ sông, hắn thấy vết kiếm dữ tợn ở bờ sông, trên mặt không cầm được ngạc nhiên.
Ngón tay thanh niên soái ca thu hồi, cặp mắt của hắn, phảng phất có nỗi buồn vĩnh cửu, bình tĩnh nhìn về phía thân ảnh già nua kia, trả lời:
- Vận khí tốt mà thôi, vừa mới ngưng tụ ra thanh liên kiếm thể, nếu không, một kiếm này, chỉ có uy lực năm thành.
- Thanh liên kiếm thể?
Mặc Vọng Công càng ngạc nhiên hơn, thân hình bay lên, đi tới trước người Sở Hành Vân.
Khi hắn tinh tế quan sát, thân thể Sở Hành Vân phát ra một kiếm khí phong duệ.
Kiếm khí này, cũng không phải chủ động thả ra, mà chính là tự nhiên, mỗi một chút da thịt, một chút xương tủy, thậm chỉ mỗi một cái chân long, đều tỏa ra kiếm khí, vĩnh viên không tan.
Đôi mắt Mặc Vọng Công ngưng trọng, lóe lên đạo hắc mang, lập tức xem thấu thân thể Sở Hành Vân.
ở trong tầm mắt của hắn, trung ương đan điền của Sở Hành Vân, có một đóa thanh liên lơ lửng, có chín cánh hoa, một cỗ kiếm khí, là từ nơi này mà đến.
- Thể sinh kiếm khí, linh hải là liên hoa, quả nhiên là thanh liên kiếm thể!
Mặc Vọng Công bỗng nhiên kinh hô.
Kiếm giả, phong mang sắc bén có thể xé ngang trời đất.
Người kiếm tu, nắm trong tay kiếm khí, làm cho khí tức sắc bén đầy rẫy toàn thân, cùng kiếm hợp làm một.
Nếu nói là kiếm thể, làm cho linh hải phát sinh dị biến, phàm là linh hải tỏa ra linh lực, đều có mang theo kiếm sắc bén, làm kiếm tu chỉ cần thuận tay cũng có thể mang theo một đạo kiếm chỉ khủng bố.
Lấy thân làm kiếm, đó chính là kiếm thể tinh túy tồn tại.
- Sau khi trọng tố linh hải, ở sâu trong linh hải của ngươi, có một tia thanh liên chân tủy, chỗ chân tủy này là cảm ngộ suốt đời của thanh liên võ hoàng, ngươi lấy chỗ này làm căn cơ, ngưng tụ ra thanh liên kiếm thể, ngược lại cũng bình thường.
Mặc Vọng Công vừa ngừng lại, lại noi:
- Nhưng ta nhớ kỹ, ngươi đã tu luyện bí quyết thối thể, hai loại khí tức, đồng thời xuất hiện trong thân thể, có xảy ra chuyện gì hay không?
Phạt sinh thối thể quết, là võ học thối thể bá đạo nhất, tu luyện tới cảnh giới viên mãn, sống mãi bất hủ với thiên địa.
Mà thanh liên kiếm thể, làm vô số kiếm tu thiết tha mong ước, lấy thân là kiếm, lấy thân hóa kiếm.
Hai cái này, tuyệt nhiên bất đồng!
- Phạt sinh thối thể quyết chú ý ở hai chữ phạt sinh, lấy sinh cơ là nguồn gốc, rèn luyện khí lực toàn thân, mà thanh liên kiếm thể, còn lại là lấy linh lực làm gốc, hóa thân làm kiếm, hai người mặc dù bất đồng, nhưng sẽ không xảy ra xung đột.
Sở Hành Vân cười nhạt một tiếng, hai tay vươn ra, hơi phát lực,
Ông!
Mặc Vọng Công nhìn kỹ bên dưới, khi Sở Hành Vân thu trưởng, hiện ra mộ tia màu sắc ngọc lưu ly, trong sang, đẹp như ngọc, tàn ra khí tức hồn hậu.
- Đây là… Ngọc lưu ly thể?
Mặc Vọng Công kinh ngạc nói.
Phạt sinh thối thể tầng bốn, chính là ngọc lưu ly thể, người có màu sắc ngọc lưu ly, cứng rắn cô cùng, thậm chí có thể ngăn cản dương cương khí tập kích, thật là cường hãn.
- Không sai.
SỞ Hành Vân gật đầu, tiếp tục nói:
- Trải qua hơn mấy ngày, tìm được đường sống trong chỗ chết, ta thành công tiến vào tầng bốn, đông thời ta cũng ngưng tụ ra thanh liên kiếm thể.
- Trong mắt của ta, hai thể không có bài xíc, phạt sinh lôi thể cường hãn khí lực, thanh liên kiếm quyết thả ra kiếm khí sắc bén, hai thể tồn tại, hỗ trợ lẫn nhâu, ngược lại là một cặp trời sinh.
Nghe được Sở Hành Vân giải thích, tồn tại như Mạc Vọng Công cũng há hốc miệng, chấn hộng với kiến giải cũng hành vi lớn mật của Sở Hành Vân.
- Sau một lần tai nạn, khiến tu vi của ngươi tăng lên gấp ba lần, tiến vào địa linh ngũ trọng, đồng thời còn lĩnh ngộ ngọc lưu ly thể cùng thanh liên kiếm thể, đem hai cái dung hợp hoàn mỹ, hiện tại, ngay cả ta, đều không nhìn thấy thực lực của ngươi.
Mặc Vọng Công biểu tình rất phức tạp, yêu nghiệt như thế, hắn cũng là lần đầu tiên thấy.
Ở trong sinh tử nháy mắt, con người có thể kích phát ra tiềm lực, huống chi, linh hải của ta, là Lạc Lan hy sinh mà có, phương diện này, cũng có nỗ lực của nàng.
Sở Hành Vân quay lại chỗ Mặc Vọng Công nói rằng, ánh mắt rời qua, dừng ở thật sâu phía trước, phải phất thấy được hình ảnh một cô gái xinh đẹp đang nhìn hắn cười.
Hên trong đan điên, thanh liên vẫn vận chuyển cuồn cuộn, như có một tia công minh.