Ngón tay Vân Trường Thanh điểm nhẹ, một quyển sách da nhỏ rơi xuống trong tay Sở Hành Vân.
Trong sách nhỏ, chữ viết rậm rạp, chằng chịt, bên trong ghi chép bao gồm nhiều sự vật, sự việc.
-Vạn kiếm các lấy Các chủ vi tôn, phía dưới Các chủ, có hai gã vinh dự kiếm hủ, cùng mười tám kiếm chủ, dưới kiếm chủ là các trưởng lão, giúp kiếm chủ xử lý các công việc lớn nhỏ.
Vân Trường Thanh bổ sung tiếp:
-Mười tám kiếm chủ, phân ra làm ba nhánh, phân biên chưởng quản các công việc hình pháp, nội vụ, truyền công.
Hình pháp nhất mạch, sở hữu bảy tên kiếm chủ, mọi việc hình phạt trong ngoài Vạn kiếm các, đều do bọn họ quản lý, có thể nắm quyền sát sinh, có đôi khi, ngay cả các chủ cũng không có quyền hỏi đến.
-Chỉ bất quá, hình pháp nhất mạch, ít rời đi khỏi Vạn kiếm các,,hôm nay, ngươi gặp qua mười một tên kiếm chủ, còn lại bảy tên, tất cả đề là người hình pháp nhất mạch, mà người chưởng khống tối cao, chính là Vô Trần kiếm chủ.
Lúc Vân Trường Thanh nói, Sở Hành Vân cũng đang lật xem quyển sách nhỏ, ánh mắt của hắn lướt nhanh, liền tìm đến tin tức hình pháp nhất mạch, đôi mắt hơi ngưng một hơi, kinh ngạc nói:
-Vô Trần kiếm chủ này, tên là Phạm Vô Trần?
Vân Trường Thanh gật đầu nói:
-Vô Trần kiếm chủ, là thân đệ của các chủ, bởi vậy, trong ba nhánh, hình pháp nhất mạch quyền lợi lớn nhất, tác phong hành sự thập phần bá đạo.
-Phía sau hình pháp, là nội vụ nhất mạch.
Đường Vân Hoan thanh âm trầm xuống, mở miệng nói:
-Nội vụ nhất mạch, cũng có bảy tên kiếm chủ, ngươi trông coi tối cao có hai người, chính là Thường Xích Tiêu và Tần Thu Mạc, về phần năm người còn lại, hôm nay ngươi cũng đã gặp mặt.
Nghe vậy trong lòng Sở Hành Vân nhất thời bừng tỉnh.
Cái gọi là nội vụ, chính là các việc lớn bé của Vạn kiếm cá, lớn đến giao dịch giữa các tông môn, nhỏ là giao dịch với vương quốc, mọi thứ đều do nội vụ quản lý.
-Thảo nào, nội tình Thường Xích Tiêu cung Tần Thu Mạc dày như vậy, cả Các chủ cũng mua chuộc được, chưởng quản nội vụ tất nhien tham ô được rất nhiều.
- Bên trong nhẫn trữ vật của thường Danh Dương có một quả uẩn linh mạch của tinh thần cổ tông, nói không chừng đây chính là vật hắn tham ô được, người này, quả nhiên giảo hoạt!
Trong tâm Sở Hành Vân hiện lên nhiều suy tư, đôi mắt đảo qua, đem những tin tức của các kiếm chủ này nhớ vào đầu.
-Về phần nhất mạch truyền công do chính bốn chúng ta phụ trách.
Lôi Nguyên Quang cũng lên iếng nói tiếp:
-Truyền công, đó là truyền trụ công pháp, bồi dưỡng đệ tử Vạn Kiếm các, nhất mạch này, vốn không có quyền sinh sát, càng không có quyền quản lý các việc Vạn kiếm các, thực lực đứng hạng chót.
- Ở giữa ba nhanh thì quan hệ qua lại rất thưa thớt, thậm chí còn tranh đoạt nhau, nhưng đại đa số đều là hình pháp nhất mạch cùng nội vụ nhất mạch đấu đá nhau, truyền công nhất mạch chúng ta, ngược lại có chút thanh nhàn.
Lời nói của Tô Lãnh Lưu nói ra, thần sắc có chút đạm bạc, lại có thể cám giác trong đấy ý tự giễu.
Việc này, trong mắt Sở Hành Vân cũng không có gì ngoài ý muốn.
Tông môn, quản lý quốc gia chung quanh lãnh thổ, khó tránh khỏi sẽ có lục đục với nhau, Vạn kiếm các truyền thừa nhiều năm, tự dưng cũng chia thành các phe, ở giữa các phe cũng sẽ có những tranh chấp lợi ích lẫn nhau.
Lúc trước hắn còn chưa tiến nhập Vạn kiếm các đã biết tồn tại rất nhiều phe phái, tam nhánh này chỉ là khái quát, ở trong các phe hơn phân nửa cũng có tranh đấu.
-Tranh đấu càng nhiều, hiềm khích càng lớn, đây chính là cơ hội để ta phát triển.
Tinh mang trong mắt Sở Hành Vân xẹt qua, Sở Hành Vân tiếp tục hỏi:
- Trừ ta ra, Vạn kiếm các còn một tên kiếm chủ vinh dự, hắn có thuộc mạch nào?
Trong lúc nói chuyện, Sở Hành Vân không ngừng liếc đọc sách nhỏ, cũng không rõ dàng chỉ ghi một cái tên: Bách lý cuồng sinh.
Họ kép Bách lý, lấy cuồng mà sinh, được, cái tên ngạo khí.
Sở Hành Vân nói, làm bốn gã kiếm chủ sắc mặt hơi đổi, vô ý dừng lại lời đang nói.
Một lát sau, Vân Trường Thanh trả lời:
-Bách lý cuồng sinh, không thuộc về nhánh nào, hắn chính là môn sinh các chủ, một lòng tu luyện, trong Vạn kiếm các không hỏi đến việc gì.
-Người này, là cái ngoại tộc, chỉ có mười chín chi linh, nhưng mọi việc hành sự đều tùy tâm, không người nào có thể quản, ngươi ngàn vạn lần đừng nên trêu trọc hắn, tốt nhất nên tránh xa.
Lôi Nguyên Quang rùng mình một cái, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói ra.
-Mười chín chi linh, thật là trẻ tuổi!
Sở Hành Vân hơi kinh hãi, trong lòng có chút ngạc nhiên.
Trước đó, bất luận kẻ nào nhắc tới Bách lý cuồng sinh, đều biểu hiện e ngại, lúc này thậm chí ngay cả bốn vị kiếm chủ, đều mơ hồ lộ ra ý kiêng kị.
Một cái thanh niên mười chín tuổi có lực uy hiếp như thế, đúng là hiếm thấy.
-Đời trước ta chưa từng nghe nói qua danh hào Bách lý cuồng sinh ở trong lịch đại các chủ vạn kiếm các, trên giang hồ cũng không nổi danh, như vậy hơn phần nửa tên này là thiên tài chết non, bằng không lấy cửu cấp kiếm ý không thể nào là tên vô danh được.
Trong lòng Sở Hành Vân thầm nghĩ nhưng cũng không quá để ý.
Luận kiếm mà nói, hắn không e ngại bất kỳ kẻ nào, bao gồm cả các chủ vạn kiếm các.
Nói xong tình hình tam đại nhánh của vạn kiếm các, Vân Trường Thanh còn nói rất nhiều các bí mật vạn kiếm các, làm Sở Hành Vân lý giải càng sâu về Vạn kiếm các.
Kỳ thực, trong đầu Sở Hành Vân có nhiều nghi hoặc, bao gồm cả kiếm mộ, Vạn tượng giáp tay.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không mở miệng.
Hắn mới vào Vạn kiếm các, đối với sực việc rất xa lạ, nếu là quá nóng ruột, ngược lại sẽ bại lộ bản thân, trước hết đứng vững ngón chân, mới có thể thực hiện kế hoạch.
Thời gian trôi qua, bất giác đã đến đêm.
Bốn người Vân Trường Thanh đứng lên trào tạm biệt Sở Hành Vân, Lôi Nguyên Quang đột nhiên nghĩ đến cái gì nói với Sở Hành Vân:
-Lạc Vân, ngày mai ta mang ngươi đi quen thuộc nội các, đồng thời để ngươi đi xem kiếm tháp.
-Kiếm tháp?
Ánh mắt Sở Hành Vân tò mò, chưa kịp hỏi, Tô Lãnh Lưu liền giải thích:
- Kiếm tháp là nơi Vạn kiếm các cất kiếm, bên trong cất dấu vô số kiếm khí, bình thường mà nói, chỉ người có cồng lớn với Vạn kiếm các mới có quyền vào, nhưng ngươi là kiếm chủ vinh dự nên được đặc cách.
- Tốt lắm, vậy thì làm phiền kiếm chủ!
Hai tay Sở Hành Vân ôm quyền, không có chối từ.
Ở Tẩy Kiếm Trì, trung niên bạch y từng nói qua, Hắc Động trọng kiếm là ma kiếm, sẽ không ngừng ăn mòn tâm thần Sở Hành Vân, mỗi lần sử dụng đều phải cực kỳ cẩn thận.
Còn nữa, Sở Hành Vân ngưng tụ cực quang kiếm ý, lấy tốc độ cùng phong duệ đứng đầu, cùng Hắc Động trọng kiếm tương phản.
Xác định rõ điểm này, hắn nhất định phải trọng kiếm khí như ý.
Sau khi bốn gã kiếm chủ rời đi, Sở Hành Vân ngẩng đầu có hô suy nghĩ, ngắm nhìn xung quay, chợt hay chân khoanh tại chỗ, tiến nhập trạng thái tu luyện.
Lúc Sở Hành Vân tu luyện, ở trong một tòa lầu các cự kỳ xa xôi.
Phạm Vô Kiếp ngồi trên chủ vị, đôi mắt hơi trầm xuống, dừng ở trước ba người.
Ba người này, theo thứ tự là Thường Xích Tiêu, Tần Thu Mạc, Thường Danh Dương.
Bọn họ quỳ gối, mỗi người đều cúi đầu, không nói nửa câu, bầu không khí đóng lại, làm linh lực đều đình chỉ lưu động, triệu để rơi vào tĩnh mịch.
- Đêm khuya ba người đến đây có chuyện gì?
Sau một hồi, Phạm Vô Kiếp mở miệng nói, giọng nói mang theo tia không kiên nhẫn.
Thân thể Thường Danh Dương khẽ động, liếc mắt nhìn chộm Thường Xích Tiêu cũng Tần Thu Mạc .
Lập tức hắn hít một hơi, trầm giọng nói rằng:
- Bẩm các chủ, ta nghe nói Sở Hành Vân vừa mới vào Vạn kiếm các đã trở thành kiếm chủ vinh dự, việc này là thật?