Phạm Vô Kiếp mặt không chút thay đổi, giọng nói đạm mạc:
-Phàm là người ngưng tụ kiếm ý cửu cấp, bất luận tuổi tác, bất luận tu vi, đều vinh dự trở thành kiếm chủ, quy định này đã có từ khi Vạn kiếm các thành lập tới nay, đời đời tương truyền, ta há lại có thể không nhìn.
-Chẳng lẽ, ba người các ngươi có điều dị nghị?
Ngữ điệu đột nhiên chuyển đối, ánh mắt Phạm Vô Kiếp dừng lại trên ba người Thường Xích Tiêu khiến cho ba người như đứng trên đống lửa, cảm giác cô cùng khó chịu.
-Môn quy truyền thừa nghìn năm tự nhiên không thể trái chỉ là Lạc Vân này tư lịch còn thấp, hiện tại, lập tức cấp cho vị trí Kiếm Chủ sẽ ảnh hưởng tới tâm tính tu luyện của hắn.
Thường Xích Tiêu đôi mắt chuyển động thật nhanh, trầm giọng nói:
-Lấy suy nghĩ của ta không bằng đợi hắn bước chân vào cảnh giới thiên linh, rồi sẽ cấp vị trí kiếm chủ cho hắn, làm như vậy cũng khiến nhiều người tin phục.
-Lạc Vân có cực quang kiếm ý, thiên phú kinh người, trong vòng một năm, nhất định có thể bước vào thiên linh cảnh giới, trong khoảng thời gian này, để hắn hảo hảo rèn luyện tâm tính, đối với hắn,hay đối với vạn kiếm các, đều có lợi mà không hại.
Tần Thu Mạc cũng phụ họa, biểu tình chăm chú.
Phạm Vô Kiếp nhìn hai người trước mắt, dừng lại trong chốc lát, chậm rãi nói:
-Các ngươi nói xong chưa?
Lộp bộp!
Ba người Thường Xích Tiêu run rẩy một chút, nhất thời cảm giác không khí xung quanh trở nên ngưng trọng, vừa ngẩng đầu đã thấy Phạm Vô Kiếp đứng dậy từ trên cao nhìn xuống, trong nhãn thần lộ ra tia lãnh ý.
-Ở hội đấu giá Cổ Kiếm Hội, Lạc Vân dùng thủ đoạn khiến cho Thường Danh Dương mất mặt, dùng giá tiền cực thấp để đoạt trọng kiếm đen kịt của hắn, biến hắn thành trò cười lớn cho mọi người.
-Sau khi thí luyện kết thúc các ngươi kích động mọi người cưỡng bức Vân TRường Thanh đem Lạc Vân đẩy ra khỏi Tẩy Kiếm Trì nào ngờ Lạc Vân lại ngưng tụ được Cực Quang kiếm ý, lại dùng lời lẽ sắc bén khiến các ngươi không xuống đài được ngay cả phản bác cũng không thể thốt ra nửa câu.
-Xét thấy hai điểm này, ba người các ngươi đối với Lạc Vân ghi hận trong lòng, ví như việc hắn vinh dự trở thành kiếm chủ các ngươi luôn âm thầm chèn ép hắn, cho nên vị trí Kiếm Chủ này quyết không để cho hắn ngồi lên.
-Mới vừa rồi những lời này của các ngươi ngoài mặt là vì vạn kiếm các suy nghĩ, trên thực tế chính là cản trở nhằm vào Lạc Vân, ta nói, có hay không -chính xác?
Lời của Phạm Vô Kiếp bình tĩnh như trước lại làm cho sắc mặt của ba người trở nên xấu xí không gì sánh được, câu nói sau cùng thanh âm hạ xuống khiến tim bọn họ run lên, trực tiếp quỳ xuống mặt đất.
-Các chủ, hết thảy đều là hiểu lầm, chúng ta cũng không tính toán như vậy!
Thường Xích Tiêu vội vàng mở miệng, thần sắc đã hoàn toàn luống cuống, cao giọng nói:
-Chúng ta làm mọi thứ cũng không tư tâm, toàn bộ đề là vì Vạn kiếm các, Lạc Vân đối với chúng ta mặc dù có ân oán, nhưng đều đã qua, chúng ta há lại tùy thời trả thù!
-Lạc Vân thiên phú kinh người, tương lai thành tựu nhất định không kém Bách Lý Cuồng Sinh, có người như hắn Vạn kiếm các nhất định cường thịnh không suy, chúng ta sở dĩ làm như vậy, chỉ là muốn hắn tĩnh tâm tu luyện , không sinh ra tạp niệm.
-Lời hai vị kiếm chủ cũng chính là suy nghĩ trong lòng ta, mong rằng các chủ minh giám.
Tần Thu Mạc cùng Thường Danh Dương liên tiếp dập đầu, lúc nói chuyện, cả người đều đang run rẩy điên cuồng, vẻ sợ hãi kinh hoảng bao phủ cả gương mặt.
-Ta khi nào đã nói qua muốn trách tội các ngươi?
Phạm Vô Kiếp cười xuy một tiếng khiến thân thể ba người cứng đờ, ngầng đầu, trong con ngươi tràn ngập vẻ nghi hoặc.
-Theo như môn quy Lạc Vân vừa vào vạn kiếm các liền được ngồi lên vị trí Kiếm Chủ điểm này không thể cãi lại, nhưng các ngươi nói cũng có đạo lý, quyền lợi của kiếm chủ quá lớn, chung quy sẽ ảnh hưởng tâm tu luyện của hắn.
-Bởi vậy, vị trí kiếm chủ này của hắn cũng chỉ có danh, cũng không thực, tuyệt sẽ không ảnh hưởng đến hoạt động của Vạn kiếm các.
-Về phần ân oán giữa các ngươi ta không có bất kì hứng thú gì, chỉ cần Lạc Vân cam tâm tình nguyện ở lại Vạn Kiếm Các vì ta làm việc như vậy là đủ.
Nói đến đây trên mặt Thường Xích Tiêu bạo dũng ra hiểu ý, đem đầu dán trên mặt đất, lấy lòng nói:
-Các chủ suy nghĩ quả nhiên chu toàn hai mặt thật là làm người vạn phần bội phục!
-Nên nói, ta đều đã nói, về việc thí luyện đến đây kết thúc đi, các ngươi, mau chóng rời đi, chớ quấy rối ta bế quan tĩnh tu.
Phạm Vô Kiếp vung tay lên, phát ra lệnh đuổi khách.
Nghe vậy, Thường Danh Dương khuôn mặt khẩn trương, vừa muốn nói lại bị Thường Xích Tiêu kéo lại, đồng thời nháy mắt.
Hắn đem đầu khẽ nâng lên, cung kính nói:
-Ba người chúng ta sẽ lập tức rời đi, không quấy rầy các chủ nữa.
Dứt lời Thường Xích Tiêu đứng lên, ba người cung kính cúi chào Phạm Vô Kiếp sau đó thân mình lui về phía sau cho đến khi rời khỏi lầu các.
Ba người mới vừa rời khỏi lầu các, một ánh sáng u ám xẹt qua, bao phủ một mảnh hư không, đợi bọn hắn mở hai mắt ra , đã cách xa quần sơn, đứng ở một chỗ đất rộng bằng phẳng.
-Phụ thân, việc thí luyện, cứ tính như vậy?
Thường Danh Dương lập tức mở miệng, trên mặt tràn đầy phẫn uất, lớn tiếng nói:
-Hai nhà chúng ta, hao tốn nghìn vạn linh thạch, mua được một chút quan hệ không nói, đến cuối cùng phái đi bốn mươi ba người, toàn bộ đều chết hết, chuyện này, chẳng lẽ lại không điều tra?
Càng nói thần sắc Thường Danh Dương càng tức giận, cơ hồ là rống giận liên tục, khiến sắc mặt của Thường Xích Tiêu cũng trở nên cực kỳ âm trầm, thanh âm trầm thấp:
-Các chủ đều đã nói rõ, việc thí luyện đến đây kết thúc, chúng ta cho dù lòng có tức giận cũng có thể làm sao?
Một tiếng phản vấn, nhường Thường Danh Dương lập tức không nói, ngậm miệng, tùy ý khuôn mặt đỏ lên.
Tần Thu Mạc thở dài, nói:
-Thử luyện việc nếu là thành công, chúng ta tần thường hai nhà thực lực, sẽ gặp đột nhiên tăng mạnh, nhưng đồng thời, cũng sẽ ảnh hưởng đến tam đại nhánh núi cân đối, hiện tại, chúng ta kẻ vô tích sự, ngược lại là trong lòng các chủ kẻ này.
-Vừa rồi, cho dù ngươi đưa ra chuyện này cũng sẽ không có bất kỳ kết quả gì, không giải quyết được gì.
-Các chủ tính tình kiêu hùng, bất cứ chuyện gì, cũng sẽ ở trong khống chế của hắn!
Thường Xích Tiêu giọng nói lạnh giá, thấp giọng nói:
- Lạc Vân kẻ này hai lần cự tuyệt các chủ, điều này làm cho các chủ trong lòng tràn đầy lãnh ý, cho nên hắn mới cướp đoạt quyền lợi của Lạc Vân, chỉ cho hắn một cái hư danh vô dụng.
-Thậm chí, hắn đem chuyện này nói ra, đều là tính toán muốn lợi dụng quan hệ giữa chúng ta cùng Lạc Vân, khiến chúng ta xuất thủ chèn ép Lạc Vân, không để cho hắn khá hơn.
Thường Danh Dương sửng sốt một chút, hỏi:
-Đây là vì sao?
Thường Xích Tiêu lập tức giải thích:
-Lạc Vân, thiên phú kinh người như vậy, tương lai thành tựu nhất định bất phàm, nhân tài như vậy, các chủ nhất định phải thu nhập dưới trướng, nhưng tính tình tên Lạc Vân này lại cố chấp, không chịu bái nhập các chủ môn hạ, cho nên các chủ sẽ mượn tay của chúng ta không ngừng chèn ép Lạc Vân khiến tình cảnh của hắn lúng túng khó chịu.
-Đến lúc đó Lạc Vân tự nhiên sẽ cầu xin các chủ tha thứ, đồng thời bái nhập các chủ môn hạ.
Nghe đến đó, Tần Thu Mạc thanh âm của tràn ngập tự giễu, nói:
-Bất kể là Lạc Vân, hay là chúng ta, ở trong mắt các chủ cũng chỉ là công cụ mà thôi, có thể để cho hắn quản lý Vạn kiếm các tốt hơn, củng cố quyền lợi của mình!