Bên ngoài huyền kiếm cốc, mọi người đã bắt đầu tụ tập.
Mười ngày nữa đăng thiên kiếm hội bắt đầu, mọi người đều nỗ lực đề thăng thực lực chính mình, thậm chí đột phá tu vi tiến vào cảnh giới cao hơn.
Bởi vậy đối với đệ tử Vạn kiếm các, huyền kiếm cốc là cơ hội không thể nào bỏ qua.
Trên bầu trời, hơn mười đạo lưu quang xẹt qua, chậm rãi rơi xuống.
Người cầm đầu, là một nam tử mặc trường bào thanh sắc, ngũ quan cương nghị, tuổi trẻ tuấn dật, chỗ sau lưng giắt một thanh cổ kiếm cao to, hai chân vừa chạm đất, liền tản ra khí thế bức người.
- Tề Ngọc Chân!
Trong đám người truyền ra một đạo kinh hô
Nam tử thanh bào trước mắt này chính là con trai độc nhất chả Tề Dương Trầm, Tề Ngọc Chân, đồng thời, cũng là ứng cử viên đoạt giải nhất đăng thiên kiếm hội lần này, hắn vừa xuất hiện, ngay lập tức hấp đưa ánh mắt của mọi người.
Hưu!
Mộ người còn chưa kịp hoàn hồn thì một đạo thân ảnh huyết hồng xé gió lao tới.
- Lục Hình, lâu rồi không thấy.
Người này vừa xuất hiện, Tề Ngọc Châm phun ra một đạo âm, trong hai con ngươi phun ra chiến ý cao vút.
Tên mặc nhuyễn giáp huyết hồng này tên là Lục Hình, tu vi đạt đến thiên linh nhị trọng, hắn cũng tham gia đăng thiên kiếm hội lần này, cùng Tề Ngọc Chân là hai ứng cử viên vô địch.
Nhưng Lục Hình không phải nội vụ nhất mạch, hắn là đồ đệ Phạm Vô Trần, thuộc hình pháp nhất mạch.
Tuy nói Lục Hình niên kỷ nhỏ, mới được hai mươi chi linh, nhưng trên người hắn tràn ngập khí tức âm lãnh, mang theo ít máu tanh, hiển nhiên trên tay hắn đã giết không ít người.
Nội vụ nhất mạch trưởng quản việc lớn bé Vạn kiếm các.
Còn hình pháp nhất mạch, lại chưởng quản đại quyền sát sinh.
Đối với chấp pháp nhất mạch mà nói.
Giết người chỉ là truyện mỗi người, trong tay mỗi người dính không ít máu tanh.
Lục Hình nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác, hướng Tề Ngọc Chân nhìn thoáng qua, nhưng rất nhanh, hắn thu hồi ánh mắt phảng phất như chưa nhìn qua vậy, hai mắt nhắm lặng yên đứng thẳng.
- Có ý tứ.
Tề Ngọc Chân cũng không có tức giận, khóe miệng toát ra tiếu ý, đồng dạng thu hồi ánh mắt, ngắm nhìn huyền kiếm các xa xăm.
Lúc nàg, có không ít người từ xa tới rồi, ngoại trừ đệ tử ở ngoài Vạn kiếm các, cũng có không ít trưởng lão, nghi trượng tới đây, còn có cả Thường Xích Tiêu cùng Tần Thu Mạc.
Bọn họ tụ tập ở bên ngoài huyền kiếm cốc, ko tán gẫu với nhau một câu nào, đợi huyền kiếm cốc mở ra.
Hai đạo thân ảnh bỗng xẹt qua hư không, lấy tốc độ cực nhanh lao tới.
Hai người này, một nam một nữ, nam tử tuấn dật, nữ tử dung mạo trác tuyệt, một khắc khi xuất hiện thu hút ánh mắt mọi người nhìn qua, bao gồm cả đám người Thường Xích Tiêu.
Nhưng mà ánh mắt bọn họ, cũng không phải là kinh diễm, mà chang đầy ý chán ghét.
Bọn họ đã sớm nhận ra hai thân ảnh này, nam là Sở Hành Vân, nữ là mĩ nữ đệ nhất Đại hạ hoàng triều, Hạ Khuynh Thành.
Đêm qua, Hạ Khuynh Thành đã ở ngọn núi của Sở Hành Vân, mười ngày sau nàng cũng muốn tham gia đăng thiên kiếm hội, cơ hội tiến nhập huyền kiếm cốc tự nhiên nàng không bỏ qua, nên cùng Sở Hành Vân đi tới.
Nàm cảm thun được ánh mắt của mọi người, không khỏi nhìn thoáng qua Sở Hành Vân bên cạnh, cười nói:
- Xem ra muốn kiếm tốn cũng không được.
- Đăng thiên kiếm hội là sân khấu của thực lực, nếu ngươi muốn tham gia, thì đa, định trước vô pháp kiêm tốn, ngày hôm nay coi như khởi động.
Sở Hành Vân nhún vai, thanh âm mang theo ý trêu ghẹo.
- Thuyết pháp này của ngươi, ngược lại không tệ.
Hạ Khuynh Thành cũng cười thanh tú một cái, trực tiếp nhìn qua các đệ tử vận truyền con mắng không có e ngại, mà tỏa ra chiến ý.
Sở Hành Vân cảm giác được chiến ý của Hạ Khuynh Thành, cũng không nhiều lời, cười nhạt một tiếng.
Tu vi của nàng là địa linh cửu trọng, kiếm ý cũng đứng hàng lục phẩm, thiên phú của nàng không yếu thậm chí phải nói là mạnh mẽ.
Đăng thiên kiếm hội lần nàng, nàng tuyệt đối sẽ tỏa sáng.
- Ừ?
Lúc này Sở Hành Vân rời ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Tần Thu Mạc, nói chính xác hơn là nhìn về phía thanh nên bên cạnh Tần Thu Mạc.
Thanh niên mặc áo đen, bên hông khoác huyết sắc trường kiếm, ngũ quan phổ thông, khí chất không xuất sắc, nhưng cặp mắt kia lại lóe ra chiến ý điên cuồng, làm cho có cảm giác nguy hiểm.
- Thảo nào ở cổ kiếm thành không nhìn thấy hắn, hóa ra là trùng kích cảnh giới thiên linh.
Khóe miệng Sở Hành Vân khẽ nhấc lên lạnh lùng, thầm nói trong lòng.
Tên thanh niên áo đen, hắn rất quen thuộc, hắn tên là Tề Tú.
Cùng Tần Không là con chả Tần Thu Mạc, càng là một đôi song sinh, như hình với bóng.
Ở cổ kiếm thành, Sở Hành Vân nắm lấy cơ hội, thần không biết quỷ không hay giết Tần Không, về phần Tần Tú hắn chưa thấy qua, tựa hồ không ở bên trong Cổ Kiếm thành.
Hiện tại, Tần Tú xuất hiện, trên người càng tản mát ra dương cương khí, hiển nhiên, khoảng thời gian hắn biến mất là để trùng kích cảnh giới.
Ngày hôm nay hắn tham gia huyền kiếm cốc, là chứng tỏ hắn cũng tham giá đăng thiên kiếm hội.
- Tần Tú.
Sắc mặt Tần Thu Mạc lạnh như băng, đột nhiên hô một tiếng.
- Ngươi mới vào thiên linh cảnh, căn cơ bất ổn, huyền kiếm cốc lần này là một cơ hội, chớ cùng kẻ khác phát sinh sung đột, an tâm tĩnh tu, lấy thiên phú của ngươi, mười ngày đủ để vững chắc cảnh giới.
- Đến lúc đăng thiên kiếm hội có thể dành trước ba, sau đó ta sẽ thưởng cho.
Đăng thiên kiếm hội, là một đại thịnh sự, hấp dẫn vô số đệ tử tham gia.
Đứng trước ba, có thể được Vạn kiếm các khen thưởng, phàn thưởng này hằng năm bất đồng, cực kì thần bí, nhưng không thể hoài nghi chính là, phần thưởng này có thể đề tăng tốc độ tu luyện, thậm chí làm cho thực lực nhảy vọt về chất.
Sau khi Tần Không chết, Tần Tú là con trai độc nhất Tần Thu Mạc, hặn tự nhiên tin Tần Tú có thể đứng trước ba.
- Hài nhi minh bạch.
Hắn gật đầu, hơi thở phát ra âm lãnh, so với trước đây, hắn càng điên cuồn hơn.
- Thời gian không sai biệt lắm, hiên tại các ngươi có thể tiến vào huyền kiếm cốc.
Sương mù bao phủ huyền kiếm cốc tiêu tán, một thân ảnh đi ra quay chỗ đám người nói:
- Huyền kiếm cốc là trọng địa tu luyện của Vạn kiếm các, bên trong không được tranh đấu, lại càng không được chém giết, nếu người nào dám chống lại, sẽ bọ trừng phạt nặng.
Dứt lời đạo thân ảnh kia nghiên người sang ý bảo tiến vào.
Trong khoảnh khắc tất cả đệ tử Vạn kiếm các chạy lên hư không, hóa thành lưu quang, hướng bên trong huyền kiếm cốc lao đi.
- Chúng ta cũng đi vào thôi.
Hạ Khuynh Thành gật đầu nói với Sở Hành Vân.
Sở Hành Vân gật đầu cười cược bộ hai người sóng vại hướng cửa vào Huyền kiếm cốc đi tới.