Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 407: Gặp nhau

Chương 407: Gặp nhau

Ông!

Sở Hành Vân bước vào huyền kiếm cốc chớp mắt, một màn sương mù trắng phủ xuống, trong nháy mắt tiếp xúc với thân thể hắn cư nhiên phóng xuất ra một áp lực nhàn nhạt, bao phủ toàn bộ thân thể hắn.

-Đây cũng là kiếm áp Huyền Kiếm Cốc?

Sở Hành Vân thoáng kinh ngạc nói.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía trước, in vào mí mắt là một tòa sơn cốc rộng lớn, trong cốc, ngoại trừ bạch vụ tràn ngập trong hư không cũng không tồn tại bất cứ vật gì, lộ ra dáng vẻ hoang vu, ảm đạm.

Mà những thứ bạch vụ này, rõ ràng là do kiếm áp ngưng tụ mà thành.

Càng đi về phía trước, sương trắng càng nồng hậu, không bao lâu trước tầm mắt đã là một mảnh trắng xóa, căn bản không cách nào thấy rõ phía trước nữa.

-Huyền Kiếm Cốc này không sâu, chỉ dài khoảng ngàn mét, cốc phân thành chín tầng, cách trăm mét lại là một tầng khác, tầng càng cao, lực lượng kiếm áp càng nặng, bạch vụ càng nồng hậu.

-Cỗ kiếm áp này phủ xuống áp bách kiếm ý đồng thời cũng tạo áp lực lên linh hải, chính bởi điểm này Huyền Kiếm Cốc mới có thể kích thích tiềm lực của võ giả, khiến họ có thể đột phá tu vi,tự thân tinh tiến thực lực.

Sở Hành Vân cau mày, ở trong lòng hồi tưởng dữ liệu về Huyền Kiếm cốc.

Tuy nói hắn sớm có chuẩn bị, nhưng thời điệm chân chính cảm nhận cổ kiếm áp này lại sinh ra chút kinh ngạc, kiếm này áp, có thể đồng thời áp bách kiếm ý cùng linh hải, rất kỳ diệu.

Lúc này, một tia lãnh ý đột nhiên phủ xuống.

Tề Ngọc Chân từ bên cạnh đi tới trước người của Sở Hành Vân, khí tức trầm xuống, giống như một thanh kiếm tra ra khỏi vỏ, sắc bén, lạnh lùng, dường như muốn đem Sở Hành Vân đâm thủng.

Đoàn người thấy một màn như vậy đều dừng lại, tràn đầy tò mò quan sát.

Một lát sau, Tề Ngọc Chân mở miệng nói:

-Kiếm áp, tác động đồng thới tới kiếm ý cùng linh hải, tiềm lực càng mạnh có thể đi càng xa, tu vi của ngươi mặc dù không bằng ta, nhưng kiếm ý ta lại không thể thắng được ngươi, một khuyết một bổ, giữa ta và ngươi có thể nói là tiềm lực sàn sàn như nhau.

Ánh mắt của Sở Hành Vân có chút nghi hoặc, không biết Tề Ngọc Chân muốn biểu đạt cái gì.

-Ta và ngươi cùng tỷ thí thế nào?

Lời của Tề Ngọc Chân bình thản, nhưng trên người của hắn, lại tản mát ra tia nóng bỏng như liệt hỏa, hừng hực thiêu đốt.

Hắn dừng lại chốc lát, tiếp tục nói:

-Tuy nói Đăng Thiên Kiếm hội lần này ngươi cũng sẽ tham gia, nhưng lấy ngươi tu vi bây giờ, căn bản không cách nào phát huy lực lượng cửu cấp kiếm ý, Đăng thiên kiếm hội, ngươi khó có thể vượt qua ba vòng, thậm chí nếu ngươi đụng phải ta trước, ngươi cũng có thể có thể vô tình bị loại.

-Kết quả như vậy, không cách nào khiến ta tận hứng, cho nên ta và ngươi hiện tại tỷ thí một trận chính là xem ai có thể đi được xa hơn!

Nói xong lời cuối cùng, Tề Ngọc Chân trên người lửa nóng càng sâu, khiến đám người xung quanh đều kinh ngạc , cái tên Tề Ngọc Chân này thật là phách lối, lại còn nói Sở Hành Vân tùy thời đều có thể bị đấu loại.

Lời này căn bản không có coi Sở Hành Vân là kiếm chủ vinh dự!

Sở Hành Vân nhìn Tề Ngọc Chân, đột nhiên hỏi:

-Nếu là ta thắng thì thế nào?

-Vậy liền đại biểu tiềm lực của ngươi còn mạnh hơn ta.

Tề Ngọc Chân lập tức làm ra trả lời, thanh âm cao vút:

-Nhưng nếu là ngươi thua, vậy đại biểu tiềm lực của ta còn muốn hơn ngươi.

-Thì ra là thế!

Sở Hành Vân nhất thời bừng tỉnh, lập tức, hắn trực tiếp xoay người, thanh âm từ trong miệng chậm rãi phun ra:

-Tỷ thí như vậy, ngươi khác tìm người khác đi, ta không hề hứng thú.

Lời nói vừa dứt, Sở Hành Vân hướng phía trước bước đi, trực tiếp biến mất trong sương mù khiến Tề Ngọc Chân thần sắc ngẩn ngơ, lăng lăng đứng tại chỗ, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Sở Hành Vân sẽ trả lời như vậy.

Sở Hành Vân căn bản không để ý tới Tề Ngọc Chân, cước bộ liên tục, rất nhanh liền đến mốc trăm mét, tiến nhập tẩng thứ hai.

Kiếp áp nơi này hồn hậu hơn rất nhiều, áp bách lên kiếm ý cùng linh hải càng cường hãn hơn nhưng đối với Sở Hành Vân mà nói dễ dàng như trước, không có áp lực quá lớn.

-Chúng ta kế tục về phía trước đi, kiếm áp không đủ mạnh căn bản không cách nào kích thích ra tiềm lực.

Sở Hành Vân nói với Hạ Khuynh Thành, hai người cất bước đi về phía trước.

Oanh!

Vào thời khắc này, một đạo thanh quang gai mắt phóng ra khí thế sắc bén kông gì sánh được, từ trong hư không phủ xuống, đánh về phía Sở Hành Vân.

Sở Hành Vân hơi trầm xuống, thân bất động, một tia bạch quang phóng ra trong chớp mắt ở tiếp xúc với lưu quang liền đem nó để cắn nát hóa thành hư vô.

-Đây là cực quang kiếm ý?

Tề Ngọc Chân thanh âm của truyền ra, hắn đứng ở phía sau Sở Hành Vân, trên người tỏa ra thanh quang gai mắt, như thủy triều trào dâng, lần thứ hai hướng Sở Hành Vân đánh tới.

-Tề Ngọc Chân, ngươi dám trái với quy tắc!

Hạ Khuynh Thành quát lạnh một tiếng, trên người phóng xuất ra khí tức như có như không.

Huyền kiếm cốc, chính là trọng địa tu luyện, không được động võ, lại càng không được chém giết, điểm này mọi người đều biết, nhưng Tề Ngọc Chân cũng không tôn trọng quy tắc, mạnh mẽ ra tay với Sở Hành Vân.

-Ngươi lời này thật biết điều!

Tề Ngọc Chân quét mắt liếc qua Hạ Khuynh Thành, thanh quang như trước cũng không có tiêu tán, cười lạnh nói:

-Cho nên ta phát tán khí tức chẳng qua là để chống lại kiếm áp, cũng không có động võ đối với bất kỳ người nào, càng không có đả thương người, tại sao lại nói ta làm trái với quy tắc?

-Dĩ nhiên, nếu như Lạc Vân nguyện ý tiếp nhận tỷ thí, ta lập tức thu hồi cổ hơi thở này, tuyệt không quấy rầy, nhưng nếu là hắn không muốn tiếp nhận...

-Vô sỉ!

Nghe vậy, Hạ Khuynh Thành thanh âm càng lạnh hơn.

Đích xác cổ hơi thở này của Tề Ngọc Chân cũng không có tính công kích đối với bất kỳ người nào, nhưng dưới ảnh hưởng của cổ hơi thở này, những người khác rất khó tập trung lực chú ý, càng không cách nào tĩnh tâm tu luyện.

Hắn làm như vậy căn bản là đang gây hấn với Sở Hành Vân khiến hắn phải tiếp nhận tỷ thí!

Oanh thanh âm ùng ùng vang lên, khí tức trên người Tề Ngọc Chân càng phát ra mạnh mẽ, thanh sắc ánh sáng phóng ra giống như như hồng thủy cuộn trào mãnh liệt, hướng bốn phương tám hướng bạo dũng tràn ra.

Trong khoảnh khắc, lấy Tề Ngọc Chân làm trung tâm, bán kính trong vòng trăm thước, toàn bộ không gian đều trở nên đọng lại, một ít đệ tử thực lực yếu bị hất bay, thân thể điên cuồng lui về phía sau.

Cách Tề Ngọc Chân không xa, Thủy Thiên Nguyệt ngồi xếp chân bằng bằng trên cự thạch, tiến nhập trạng thái tu luyện.

Tu vi của nàng đã đạt đỉnh Địa Linh Tam Trọng Thiên, chỉ kém một tia có thể bước vào Địa Linh Tứ Trọng Thiên.

Bởi vậy sau khi tiến vào Huyền Kiếm Cốc nàng lập tức chạy về phía trước, khi đi tới tầng thứ hai nàng cảm giác gông cùm xiềng xích kia có vết tích buông lỏng.

Vui mừng, nàng lập tức khoanh chân tĩnh tu, không muốn bỏ qua cơ hội tốt để đột phá.

Ùng ùng!

Cự nham điên cuồng run rẩy khiến Thủy Thiên Nguyệt giật mình tỉnh lại, mở hai mắt ra quan sắt, trong tầm mắt, một thanh quang mạnh mẽ không gì sánh được đập vào mặt, khiến cho nàng hoàn toàn không có thời gian phản ứng.

Lúc này nàng đang toàn lực vượt ải, nếu như lọt vào trùng kích kịch liệt như thế, cho dù không chết cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch đứt gãy, trong chớp mắt sẽ biến thành một phế nhân.

-Xong!

Trong nháy mắt thanh quang vọt tới, Thủy Thiên Nguyệt tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Phốc!

Thanh âm nặng nề vang lên, Thủy Thiên Nguyệt kinh ngạc phát hiện, chính mình không có bị thương, ngồi xếp bằng trên cự thạch như trước, không bị một tia nào trùng kích.

Nàng nghi ngờ mở hai tròng mắt, trán khẽ nâng, chỉ thấy ở phía trước trong hư không, một đạo thân ảnh ngạo nghễ , chỉ nhẹ nhàng vung ra một chưởng, liền đem cổ thanh quang hoàn toàn đánh tan, một tia dư thừa cũng không còn.

Đợi thanh quang tiêu tán sau, người kia quay đầu nhìn lại, một khuôn mặt tuấn dật như yêu in vào trong mắt Thủy Thiên Nguyệt.

-Dĩ nhiên là hắn! Kiếm chủ trẻ tuổi nhất Vạn kiếm các —— Lạc Vân!

Thủy Thiên Nguyệt con ngươi chợt co rút, lại thấy Sở Hành Vân quét mắt nhìn xuống phía dưới, trên khuôn mặt lộ ra một cái cười nhạt, tự có vài phần may mắn ói ra ngụm khí.

Nhưng sau một khắc ánh mắt hắn và Thủy Thiên Nguyệt đụng nhau.

Xích lạp...

Hưng không yên tĩnh phảng phất như có thể nghe được thanh âm tia lửa văng tán loạn.

Đối mặt với con ngươi đen kịt của Sở Hành Vân, khuôn mặt cảu Thủy Thiên Nguyệt liền ửng đỏ, hai tay nàng vô thức che ngực, cảm giác tim đập gia tốc.

Lúc này, Sở Hành Vân thu hồi ánh mắt lại, như có như không quay nàng gật đầu một cái, sau đó thân hình lóe lên, trực tiếp biến mất không còn thấy bóng dáng.

Hai người đối diện thời gian cũng không dài, nhưng Thủy Thiên Nguyệt lại cảm giác tựa hồ như quen biết từ lâu.

Cho tới nay, đều là người khác ái mộ nàng, truy cầu nàng.

Từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên, Thủy Thiên Nguyệt cảm nhận được tư vị ái mộ người khác.

Dù cho chỉ có một tia, nhưng, nàng động tâm.

Team: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch