Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 410: Tề gia bất hạnh

Chương 410: Tề gia bất hạnh

Sở Hành Vân bước chân không lớn hơn nữa lại rất nhẹ nhưng rơi vào trong mắt Tề Ngọc Chân lại giống như núi cao vạn trượng đập xuống khiến thân thể hắn run lẩy bẩy.

Hắn nắm chặt hai tay muốn tiến lên phía trước một bước nhưng cước bộ còn chưa tiến lên thì kiếm áp kinh khủng kia đã phủ xuống khiến hắn không cách nào bước thêm nửa bước.

Ta thua?

Hai chữ này hiện lên trong đầu Tề Ngọc Chân khiến cho khuôn mặt anh tuấn trở nên có chút vặn vẹo.

Tề Ngọc Chân là con trai của Kiếm Chủ, hắn sớm tiến vào Vạn Kiếm Các, từng ba lần tiến vào Huyền Kiếm Cốc, đối với kiếp áp đã có những hiểu biết nhất định, biết được dùng các loại kỹ sảo nào để chống đỡ, chịu đựng.

Năm nay hắn lại lần nữa đột phá thành công bước vào khu vực lục trọng đồng thời tiếp tục đi sâu vào thêm được ba mươi mét, thành tích có thể nói là vô cùng tốt.

Nhưng kết quả cuối cùng hắn vẫn thất bại, bại bởi một kẻ vừa mới bước chân lần đầu vào Huyền Kiếm Cốc, Sở Hành Vân.

-Ta và ngươi cá cược tất cả mọi người trong ngoài Huyền Kiếm Cốc đều rõ ràng, ngươi đường đường là con trai của Kiếm Chủ, cũng sẽ không đổi ý đi?

Sở Hành Vân thanh âm đúng lúc truyền tới cắt đứt dòng suy nghĩ của Tề Ngọc Chân, khiến hắn hồi phục tinh thần, hai mắt run lên tuôn ra lửa giận cuồn cuộn.

-Hừ!

Hắn phát ra một tiếng hừ nhẹ, trực tiếp đem ngân bạch hộ khửu tay ném cho Sở Hành Vân.

Thời điểm ngân bạch hộ khuỷu tay đến gần, cánh tay phải của Sở Hành Vân run lên, vạn tượng giáp tay đeo trên đó phát minh ra một đạo thanh âm cộng minh nho nhỏ.

-Thành công tới tay!

Sở Hành Vân đem ngân bạch hộ khửu tay tiếp nhận, nhếch miệng cười nhạt.

Ở bên ngoài Huyền Kiếm Cốc Sở Hành Vân liếc mắt liền chú ý đến ngân bạch hộ khuỷu tay trên người Tề Ngọc Chân, vật này cũng không có chỗ xuất sắc tuy là vương khí nhưng chỉ có một đạo thần văn, cũng lầ vật tầm thường.

Nhưng khi hai người gần nhau Sở Hành Vân kinh ngạc phát hiện vạn tượng giáp tay trên tay phải cư nhiên phát ra thanh âm cộng minh.

Trong chớp mắt Sở Hành Vân liền hiểu ra, ngân bạch hộ khuỷu tay của Tề Ngọc Chân rõ ràng cũng la một trong những linh kiện của Vạn tượng giáp tay cũng là linh kiện thứ tư mà Sở Hành Vân thấy qua.

Ngay lập tưc Sở Hành Vân liền suy nghĩ cách thu Ngân bạch hộ khuỷu tay vào trong túi hắn, thẳng đến khi Tề Ngọc Chân chủ động khiêu khích Sở Hành Vân tinh quang chợt lóe bỗng nhiên nghĩ tới kế này.

Đẹm ngân bạch hộ khuỷu tay nhận lấy, Sở Hành Vân cũng không có vội vã dung hợp mà là thu vào trong nhẫn trữ vật, trên mặt cũng không có chút sắc thái vui mừng, trái lại biểu hiện rất lạnh lùng.

Nơi này là Huyền Kiếm Cốc, nhất cử nhất động người ngoài cốc đều có thể thấy rõ.

Nếu hắn lập tức đem hai vật dung hợp khó tránh khỏi sự chú ý của nhiều người, nhất là đấm người Thường Xích Tiêu đối với hắn hận thấu xương nhất định sẽ chú ý hắn rất cẩn thận.

Một khi bọn họ phát hiện được bí mật của vạn tượng giáp tay e rằng sẽ đưa đến sóng to gió lớn thậm chí những phát sinh ở bí cảnh cũng có thể lộ ra.

Sở Hành Vân cũng không thể mạo hiểm như vậy.

Thấy Sở Hành Vân đem ngân bạch hộ khuỷu tay nhét vào trong nhẫn trữ vật, Tề Ngọc Chân trên mặt dận giữ càng thêm hồn hậu , hắn cắn răng lạnh giọng nói:

-Lạc Vân, ngươi đừng phách lối quá sớm, mười ngày sau đăng thiên kiếm hội, ta nhất định sẽ trả cho ngươi gấp trăm lần!

Giọng nói mang đầy lãnh ý khiến không khí đọng lại, Sở Hành Vân khẽ ngẩng đầu liếc Tề Ngọc Chân sau đó cười xuy môt tiếng, cất giọng:

-Tựa hồ từ đầu tới đuôi, đều là ngươi tự mình kiêu ngạo đi?

Sở Hành Vân khoanh hai tay trước ngực, thanh âm đạm mạc:

-Từ khi ta tiến vào huyền kiếm cốc ngươi liền ỷ vào ưu thế nhiều lần tiến vào huyền kiếm cốc, khiêu khích từng bước chèn ép ta, thậm chí còn mượn tay người khác tới uy hiếp ta, ép ta tỷ thí với ngươi, khi đó, người kiêu ngạo là ngươi.

-Ta đồng ý so tài với ngươi, từ khu vực nhị trọng ta và ngươi một đường chạy tới lục trọng cũng là ngươi xem ta là kẻ thua cuộc, khi đó kẻ kiêu ngạo cũng chính là ngươi.

-Giờ khắc này ta thắng ngươi, sau khi nhận ngận bạch hộ khuỷu tay cũng không thốt nửa lời, ngươi lại nói ta kiêu ngạo quá sớm, muốn đáp trả lại trăm lần ta trên đăng kiếm thiên hội, rõ ràng người kiêu ngạo vẫn là ngươi.

-Ta thực sự không hiểu kẻ bại tướng dưới tay ta, cuối cùng ngươi lấy đâu ra tự tin để nói những lời này, lẽ nào trong từ điển của Tề Ngọc Chân ngươi không có hai chữ xấu hổ?

Mỗi chữ như kim châm đâm vào đầu Tề Ngọc Chân khiến khuôn mặ hắn vặn vẹo, thở dốc liên tục dường như muốn đem Sở Hành Vân xé thành từng mảnh nhỏ.

Kể từ khi Tề Ngọc Chân hắn từ khi sinh ra đến nay vẫn luôn à thiên chi kiêu tử, không người can đảm chửi rủa trước mặt hắn.

Nhưng mà, Sở Hành Vân lại làm trò mặt trước mắt mọi người, quở trách hắn, còn nói hắn không biết thẹn, này đã đốt lên lửa giận trong lòng Tề Ngọc Chân.

-Bất quá, điều này cũng không thể trách ngươi toàn bộ.

Đột nhiên Sở Hành Vân lên tiếng lần nữa, lúc này đây, hắn cũng không có nhìn về phía Tề Ngọc Chân, mà là ngẩng đầu, nhìn về phiến sương mù hư không, cất cao giọng nói:

-Cổ ngữ viết, con không dạy lỗi của cha, có thể vị phụ thân kiếm chủ kia của ngươi cũng sớm cho rằng ngươi còn hơn ta, do đó sớm phóng đại thắng lợi của ngươi đi.

-Một phụ, một tử, đều là một cái đức hạnh, thật đúng là tề gia bất hạnh!

Lời của Sở Hành Vân truyền ra không chỉ vang vọng cả tòa Huyền Kiếm Cốc còn truyền đến bên ngoài khiến tất cả mọi người nghe rõ ràng.

Một tích tắc này không gian trong ngoài Huyền Kiếm Cốc một mảnh tĩnh mịch, tất cả moi người đều bởi vì lời nói này mà cả kinh không nói nên lời như có vật gì chặn ở cổ họng ngay cả một tia âm hưởng cũng khó khăn phát sinh.

-Đồ hỗn hào!

Tề Dương Trầm lửa giận phun trào, lấy hắn làm trung tâm phạm vi trăm mét đều trở nên vặn vẹo, cuồng phong gào thét, tàn sát bừa bãi khiến tất cả mọi người đều lui lại phía sau trăm mét, sợ bị liên lụy.

Ở bên cạnh Tề Dương Trầm, Thường Xích Tiêu cùng Tần Thu Mạc sắc mặt lúng túng.

Bọn họ đều không nghĩ tới, rõ ràng là nắm chắc phần thắng tỷ thí, sau cùng người thắng, lại là Sở Hành Vân, hơn nữa, lời nói của Sở Hành Vân thực sự sắc bén, khiến cho bọn họ ngay cả một câu phản bác đều nói không nên lời.

Trong cốc, Sở Hành Vân nhạy cảm cảm giác được Tề Dương Trầm tức giận, hài lòng thu hồi ánh mắt.

Hắn không để ý đến ánh mắt phẫn nộ của Tề Ngọc Chân, thân thể chuyển động dùng một thái độ rất tùy ý nói:

-Tề Ngọc Chân, trước khi tỷ thí, ta sẽ nói cho ngươi biết cái gì là tự rước lấy nhục, vừa rồi, chỉ là một phần trong đó.

-Ừ?

Tề Ngọc Chân thần sắc ngẩn ngơ, không hiểu được lời này của Sở Hành Vân là có ý gì.

Không chỉ có là hắn, ngay cả đám người trong ngoài huyền kiếm cốc cũng tràn đầy nghi ngờ nhíu chặt lông mày, mọi ánh mắt dường như tập trung ở trên người của hắn, muốn nhìn một chút biểu tình của hắn.

Sở Hành Vân không giải thích, hắn chỉ là hít một hơi thật sâu, lập tức, một cái bạch quang chói mắt thả ra, bao phủ toàn thân hắn, giống như một vòng đại nhật sáng chói mắt.

-Tránh!

Hắn bỗng nhiên phun ra một chữ.

Thanh âm còn chưa dứt thân thể đã biến mất tại chỗ.

Đợi đến lúc thân mình hắn hiện ra thì đã đi tới điểm cuối Huyền Kiếm Cốc, kiếm áp kinh khủng điên cuồng đè ép lại đối với hắn không tạo ra ảnh hưởng gì, phảng phất đối với hắn cỗ kiếm áp này không hề tồn tại.

Một màn này khiến trong ngoài Huyền Kiếm cốc lần nữa đóng băng.

Tề Dương Trầm đang gào thét cũng ngậm miệng lại.

Đám người ríu rít nghị luận cũng ngậm miệng.

Tất cả mọi người thấy Sở Hành Vân bước vào cửu trọng Huyền Kiếm Cốc đều có loại cảm giác như mộng ảo, đôi mắt kinh hãi cứng ngắc khó tiếp thu kết quả như vậy.

Về phần Tề Ngọc Chân trong Huyền Kiếm Cốc trong lòng chấn động càng sâu.

Cũng chính trong chớp mắt này hắn tựa hồ minh bạch ý tứ câu nói kia của Sở Hành Vân...






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch