Sở Hành Vân ngăm nhìn một người, là một gã áo sám tay cầm đại kiếm đen kịt, khuôn mặt có chút anh tuấn, nhưng giữa chân mày lại mang theo màu sắc giả dối, phá hủy cả mỹ cảm.
Tên thanh niên áo xám này, Sở Hành Vân không xa lạ gì, rõ ràng là Đằng Thanh.
Chỉ thấy hắn đứng ở trên lôi đài, đầu vung lên, thần sắc đắc ý, tựa hồ rất hưởng thụ bị mọi người chú mục, càng làm cho người giật mình là, tu vi của hắn, chỉ có địa linh thất trọng thiên.
Giờ khắc này, vòng thứ nhất đăng thiên kiếm hội, đã tiến hành bốn trận tỷ thí, một nửa đệ tử, chịu khổ đấu loại, có khả năng đi tiếp, thực lực và thiên phú đều không kém.
Tu vi địa linh thất trọng, còn chưa đấu loại, đích xác cũng coi là việc hiếm lạ.
Đám người chung quanh cũng nhận ra điểm ấy, đều đưa mắt nhìn sang, cử động này khiên Đằng Thanh càng đắc ý hơn, toàn thân bày ra tư thái kiêu ngạo.
Đối thú Đằng Thanh, là một thanh niên áo đen vóc người khôi ngô, cả người cơ bắp cuồn cuộn, lưng đeo trọng kiếm màu vàng đất, tu vi của hắn viễn siêu Đằng Thanh, đã đạt đến nửa bước thiên linh cảnh.
Thanh niên khôi ngô nhìn về phía Đằng Thanh, trọng kiếm ra khỏi vỏ, khí tức hồn hậu, không hề do dự phát ra, bao phủ toàn thân, trên thân thể hắn bao phủ theem một tầng ánh sáng màu vàng đất.
-Bắt đầu!
Thấy song phương hoàn tất chuẩn bị, trưởng lão lập tức tuyên bố.
Hầu như trong một cái chớp mắt, thanh niên khôi ngô giơ kiếm lên thật cao, cước bộ dậm, khiến cho cả tòa lôi đài đều run lên một cái, giết thẳng đến hướng Đằng Thanh, muốn chiếm lấy tiên cơ.
Nhưng mà, hắn chỉ bước ra nửa bước, không gian trước mắt, cư nhiên phóng xuất ra tử quang gai mắt, thân hình Đằng Thanh xuất hiện, hai tay nắm chặt đại kiếm, quét ngang, hướng phía lông ngực thanh niên khôi ngô giết đến.
-Thật nhanh.
Đoàn người đều bị một màn này dọa nhảy dựng, vô ý phát ra âm thanh cảm thán.
Mà Sở Hành Vân ở trên đài cao, cũng ngưng ánh mắt, tựa hồ thấy cái gì không thể tưởng tượng nổi, thần sắc càng phát ra khiếp sọ.
Đằng Thanh xuất hiện, không có nửa điểm dự liệu, chờ thanh niên khôi ngô khôi phục lại tinh thần, đại kiếm đã tới gần trước mặt của hắn, căn bản không có thời gian tránh né.
Thương!
Đại kiếm bỗng niên quét tới, ở trong nháy mắt tiếp xúc thân thể thanh niên khôi ngô, quang mang màu vàng đất xen lẫn dương cương khí mọc lên, ngạnh sinh chặn lực lượng kinh khủng trọng kiếm.
-Bại cho ta.
Tuy nói đỡ được một kiếm này, nhưng khí tức thanh niên khôi ngô, rõ ràng hư nhược vài phần rồi, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, trọng kiếm huy vũ, hướng về phía thân thể Đằng Thanh.
Lúc này, giữa hai người bọn họ, cự ly chỉ có một bước, trọng kiếm xen lẫn cuồng phong vù vù, bá đạo mà hồn trọng, hầu như không có bất kỳ sơ hở nào để tránh né.
Thanh niên khôi ngô khóe miệng hiện lên vẻ cười, một kiếm này, hắn có lòng tin tất thắng, có thể đem Đằng Thanh đánh bại.
Nhưng, cái ý niệm này vừa hiện lên, Đằng Thanh trước mắt hắn, đột nhiên tiêu thất, hư không bên cạnh lại lóe ra tử quang, Đằng Thanh lần thứ hai xuất hiện ở trong tia sáng.
Hắn vẫn nắm chặt đại kiếm, thân kiếm quét ngang, lần thứ hai giết về nơi lồng ngực thanh niên khôi ngô.
-Điều này sao có thể!
Thấn sắc thanh niên khôi ngô kinh hãi, cho tới bây giờ, hắn cũng không tin Đằng Thanh tránh được kiếm kia, nhưng lại tránh được dễ dàng vậy, không có nửa điểm áp lực.
Thương!
Đại kiếm lần thứ hai đánh vào trên quang mang vàng đất, thân thể thanh niên khôi ngô khẽ run lên một cái, rút kiếm quét ngang, có chút điên cuồng đánh về phía Đằng Thanh.
Chỉ là kết quả cuối cùng, vẫn không cải biết, Đằng Thanh rất buông lỏng tránh được thế công của hắn.
Một cái tía sáng lóe ra, tiếp theo một cái chớp mắt, chi ảnh đại kiếm lóe ra, chém vào ngục thanh niên khôi ngô, làm quang mang màu vàng đất kia triệt để vụn vỡ, một luồng tiên huyết đỏ thẫm nhỏ xuống trên võ đài.
-Còn muốn tái chiến sao?
Giọng nói kiêu ngạo của Đằng Thanh vang lên, hắn ngẩng đầu dừng ở trước thanh niên khôi ngô, cười lại nói:
-Kiếm tiếp theo, ta sẽ phá vỡ xương ngực ngươi!
Nghe vậy khuôn mặt thanh niên khôi ngô không ngừng co quắp, phẫn nộ rống lên một tiếng, nhưng sát na kế tiếp, thân thể hắn, liền bay ra ngoài, bay hơn mười mét khó khăn lắm mới dừng lại.
Đám người nhìn theo, đã thấy chỗ ngực thanh niên khôi ngô, xuất hiện một vết kiếm dữ tợn, tuôn ra tiên huyết, xen lẫn xương vụ vỡ.
-Người thắng, Đằng Thanh!
Thanh âm của trưởng lão chậm rãi vang lên, Đằng Thanh đứng ở lôi đài, hai tay giơ lên cao, đồng thời ánh mắt cũng cực kỳ khinh thường, liếc nhìn thanh niên khôi ngô, trong thần sắc tràn ngập mỉa mai, trào phúng.
-Dĩ nhiên lại thắng, cái tên Đằng Thanh này, lấy tu vi địa linh thất trọng, thắng nửa bước thiên linh, không thể nghi ngờ gì nữa hắn chính là hắc mã của lần đăng thiên kiếm hội này.
-Thân pháp hắn sử dụng, không chỉ có tốc độ thật nhanh, nhưng lại không có nửa điểm điểm dấu hiệu, cơ hồ là phá không mà đến, nếu không dựa vào thân pháp này, hắn căn bản không thể thắng.
-Thân pháp quỷ dị, tránh ra khỏi tất cả thế tấn công, sau đó sẽ dùng lợi kiếm phản kích, chuyên một bổ vào một chỗ, phương thức chiến đấu này, rất đơn giản, cũng rất là thực dụng, làm cho không thể đề phòng.
Trong đám người, một tiếng nghị luận lớn vang lên, ngay cả mấy vị kiếm chủ, cũng là lấy vẻ tán thưởng, đối với việc Đằng Thanh hiện ra thực lực, biểu thị cực lớn.
Đăng thiên kiếm hội lần này, hắn chính là hắc mã, ngoài dự liệu của mọi người.
Ánh mắt Sở Hành Vân, dừng ở trước Đằng Thanh, một lúc sau, hắn phun ra một câu chỉ có mình có thể nghe được, có chút chấn động nói:
-Quả nhiên là thiên phú võ linh câp thiên.
Đời trước Sở Hành Vân, chiếm được công pháp vô danh, chính mình có khả năng thôn phê võ linh, bất luận cái võ linh gì, đều có thể ngay lập tức thôn phệ, đồng thời kế thừa thiên phú võ linh.
Dần dà, hắn đem thiên phú võ linh chia làm: nhân, địa, thiên, mỗi cấp chia làm thượng, trung, hạ.
Thiên phí nhân cấp, tỏa ra ánh sáng bạch xích.
Địa cấp thiên phú tỏa ra ánh sáng xanh thẳm.
Thiên cấp thiên phú tỏa ra ánh sáng tử u.
Vừa rồi, Đằng Thanh thôi động thiên phú võ linh, tử quang đại thịnh, thuần túy đến cực điểm, cái này đại biểu cho, Đằng Thanh có thiên phú võ linh thiên cấp hơn nữa còn là thượng đẳng.
-Thiên phú võ linh thiên cấp, có thể gặp không thể cầu, mặc dù là ta năm đó, cũng chỉ thôn phệ hai lần, hăn nữa đều không phải thiên phú thượng dẳng, không nghĩ tời, lần này lại gặp tại đây.
Trong lòng Sở Hành Vân cảm thán một tiếng.
Lúc này Đằng Thanh đã ly khai lôi đài, mà lôi đài thứ sáu bên kia, cũng có kết quả, Hạ Khuynh Thành thắng lợi lần thứ hai, đưa tới không ít tiếng hô.
Thời gian chậm rãi qua, chiến đâu kế tiếp, vẫn thảm thiết như trước , nhưng tốc độ Sở Hành Vân kết thúc chiến đấu, vẫn là cực nhanh, lấu kiếm chỉ thắng lợi dễ dàng, đối phương căn bản không có sức đánh trả.
Trừ hắn ra, năm tên đệ tử chân truyền cũng vậy, lấy thực lực tuyệt đối nghiền ép.
Nắng gắt đã về tây, không khí có thêm phần lãnh ý, lúc này, năm tên đệ tử chân truyền đã kết thúc quyết đấu, mặt khác, ba tòa võ đạo lôi đài, cũng còn lại số đệ tử không nhiều.
Đăng thiên kiếm hội lần thứ nhất, gần kết thúc.
-Lôi đài thứ sáu, người hắng cuối cùng Hạ Khuynh Thành!
-Lôi đài thứ nhất, người thắng trận Đằng Thanh!
Hai đạo âm thanh, hầu như đồng thời truyền đến, Hạ Khuynh Thành cùng Đằng Thanh đều tấn chức vào vòng thứ tám.
Đoàn người đưa mắt tập trung ở hai người, tràn đầy vẻ hâm mộ, hai người này, đều coi như là hắc mã, nhất là Đằng Thanh, tu vi chỉ có địa linh thất trọng, cuối cùng cũng tấn cấp như trước.
Tên hắc mã mạnh nhất, hắn hoàn toàn xứng đáng!
Nhưng không bao lâu thì đoàn người rời mắt đi, nhìn phía lôi đài thứ tam.
Bởi vì trước vòng một có sau người không đánh, giờ khắc này, lại có ba người, đứng ở lôi đài thứ tám, đối chiến kế tiếp phải an bài như thế nào, mọi người rất chờ mong.
-La Hoài Mị cùng Diệp Quy, đều là tu vi nửa bước thiên linh, thực lực cực kỳ cường hẵn, người có tốc độ nhanh như thiểm điện, người thì kiếm thế hồn hậu như núi, hai người bọn họ đánh một trận, thắng bại khó chia.
-Thực lực kiếm chủ Lạc Vân, cũng không thể khinh thường, từ đầu đến giờ, hắn chẳng đều động đến kiếm khí, người thắng có cơ hội là hắn nhất.
-Như vậy xem ra, quyết đấu cuối cùng, là giữa La Hoài Mị cùng Diệp Quy cùng Lạc Vân kiếm chủ đánh một trận!
Trải qua quyết đấu trước mặt, mọi người dõ dàng đã biết, thực lực Sở Hành Vân kinh khủng, trong lòng đều nghĩ, Sở Hành Vân rất có thể trở thành người thắng trận lôi đài thứ tám.
Hưu!
Trưởng lão phụ tránh lôi đài thứ tám đi tới.
Chỉ thấy ánh mắt hắn quét nhìn ba người Sở Hành Vân, chậm rãi mở miệng nói:
-Lôi đài thứ tam, ba người các ngươi đồng thời quyết đấu, người thắng cuối cùng sẽ tấn cấp