-Đêm khuya đột nhiên tới không có quấy rầy Lạc Vân kiếm chủ khổ tu chứ?
Phạm Vô Kiếp thanh âm ôn hòa có loại cảm giác bình dị gần gũi rất là thoải mái.
Nhưng Sở Hành Vân biết rõ, người trước mắt này lòng dạ tâm cơ có thể nói là sâu không thấy đáy, tươi cười trên mặt hắn chỉ là lớp ngụy trang, lừa những kẻ nhẹ dạ cả tin.
Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy nhưng sắc mặt Sở Hành Vân cũng không quá nhiều biến hóa, trả lời:
-Chỉ là điều tức thân thể mà thôi, không có phiền hà gì, mà chẳng hay lần này Các Chủ đột nhiên đến, chẳng lẽ có đại sự gì?
Sở Hành Vân không có nửa phần dài dòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Phạm Vô Kiếp lắc đầu, đồng thời tiến thêm mấy bước, thanh âm đè thấp nói:
- Lạc Vân Kiếm Chủ, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, không biết ngươi có thể trả lời hay không?
-Các Chủ xin cứ hỏi.
Sở Hành Vân không nhanh không chậm trả lời, trong tâm thần đột nhiên trầm xuống.
-Ngươi, có hay không có Kiếm Thể?
Phạm Vô Kiếp đặt câu hỏi.
-Không sai, ta xác thực có Kiếm Thể.
Sở Hành Vân trả lời rất kiên quyết, sau đó dừng lại một chút, rồi bổ sung nói:
-Kiếm thể này là Thanh Liên Kiếm Thể, Linh Hải hóa thành Thanh Liên chi hình, Linh Lực như kiếm, thân thể như kiếm, người, tức là kiếm, không phân biệt 2 bên.
Phật Vô Kiếp đã bước chân vào Niết Bàn Chi Cảnh, kiến thức cùng nhãn giới, cũng đã vượt xa người bình thường.
Hôm nay, Sở Hành Vân nhiều lần xuất thủ, dù chưa chủ động bộc lộ ra Thanh Liên Kiếm Thể tồn tại, nhưng Phật Vô Kiếp dựa vào kiến thức chính mình hơn người, muốn phát hiện, cũng không phải là cái gì việc khó.
Đối với việc này sở Hành Vân đã sớm đoán ra, vì vậy hắn dứt khoát thẳng thắn cho Phạm Vô Kiếm một câu trả lời rõ ràng.
Phật Vô Kiếp đem lời này nhớ kỹ trong lòng, ngoài miệng lại nói:
-Kiếm Thể, lấy thân là kiếm, đối với Kiếm Tu có tác dụng cực lớn, ngươi có thể lĩnh ngộ được Kiếm Thể, quả thật đối với Vạn Kiếm Các là chuyện vô cùng tốt!
-Chỉ bất quá...
Nghe đến đây Sở Hành Vân tinh thần căng lên.
Phạm Vô Kiếp đi tới trước mặt hắn ngữ âm trịnh trọng nói:
-Kiếm Thể tuy mạnh, nhưng nếu muốn nuôi dưỡng Kiếm Thể không ngừng tăng lên, độ khó là cực lớn, dù cho ngươi đứng hàng Kiếm Chủ , thì tài nguyên vẫn không đủ.
-Để phát huy được lực lượng cường đại của Kiếm Thể ta hy vọng ngươi có thể bái ta làm thầy, thứ nhất ta vừa có thể cung cấp vô số tài nguyên tu luyện cho người lại vừa có thể tùy thời quan tâm đến tình huống Kiếm Thể như vậy đối với ngươi có sự trợ giúp cực lớn.
Lại tới thu đệ tử?
Sở Hành Vân không khỏi xuy cười một tiếng, lắc đầu trả lời:
-Trước khi tiến vào Vạn Kiếm Các ta đã nói qua với Các chủ, ta cũng không phải là không muốn gia nhập, chẳng qua là cảm thấy hiện tại còn hơi sớm, bây giờ ý ta vẫn như thế, xin các chủ thứ lỗi.
Một khi trở thành đệ tử môn quan của Phạm Vô Kiếp, ngày sau mọi hành động của Sở Hành Vân đều sẽ bị giám thị.
Kết quả như vậy, hắn không muốn nhìn thấy, cho nên, hắn một lần nữa cự tuyệt đề nghị thu đệ tử của Phạm Vô Kiếp.
Lời này hạ xuống, Sở Hành Vân cho là Phạm Vô Kiếp sẽ cứ vậy rời đi, nào ngờ, khí tức hắn bỗng nhiên trở nên cao vút, tiếng nói trịnh trọng nói:
-Lạc Vân, ngươi tuy là Kiếm Chủ, nhưng bản chất vẫn là đệ tử Vạn Kiếm Các.
-Ngươi có Thanh Liên Kiếm Thể, có thể trong tương lai khiến cho Vạn Kiếm Các trở nên mạnh hơn, nếu như bởi vì cá nhân ngươi sơ sót, để cho Kiếm Thể suy sụp, thậm chí còn hoàn toàn biến mất, kia toàn bộ Vạn Kiếm Các, cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng lớn.
-Vì Vạn Kiếm Các cũng như vì vô số đệ tử trong tông môn, ta tuyệt không cho phép phát sinh chuyện như vậy, cho nên nếu như ngươi không đoạt được vị trí đầu bảng trong Đăng kiếm thiên hội ta sẽ cưỡng ép thu ngươi làm đệ tử môn quan.
-Cưỡng ép, cái này có chút không thích hợp?
Sở Hành Vân nhíu chặt lông mày.
-Ta làm như vậy vì muốn tốt cho ngươi càng là vì muốn tốt cho Vạn Kiếm Các, chỉ có cách làm như vậy mới có thể kích thích ra tiềm lực của Thanh Liên Kiếm Thể, giúp ngươi oai phong một cõi Đệ nhất Kiếm tu, đồng thời sau khi ta thối vị, vị trí Các chủ Vạn Kiếm Các ngươi sẽ trở thành người có thực lực cạnh tranh nhất.
Trong lời nói có ý xúi giục Sở Hành Vân liếc mắt liền đoán được thật giả, vừa muốn mở miệng phản bác, thanh âm Phạm Vô Kiếp lần nữa vang lên:
-Những quyết định này ta đã đưa ra ai cũng không thể sửa đổi, nếu ngươi một mực truy cầu tự do ngược lại cũng rất đơn giản, đoạt chức thủ khoa Đăng Kiếm Thiên hội ta đương nhiên sẽ không ngăn trở ngươi.
-Được, ta nhất định toàn lực đoạt vị trí đầu bảng!
Sở Hành Vân trinh trọng gật đầu, đoạt vị trí đầu vốn là mục đích của hắn, nếu có thể như vậy cự tuyệt Phạm Vô Kiếp cũng coi là nhất cử lưỡng tiện.
-Ta chờ biểu hiện ngày mai của ngươi!
Trên mặt Phạm Vô Kiếp hiện lên nụ cười, thân hình lui về phía sau thoáng chốc đã dung nhập vào hư không, chờ khi thân hình hắn xuất hiện đã rời khỏi đỉnh núi, đứng giữa trời đêm.
-Tên Lạc Vân này tính khí ngược lại rất quật cường, ngươi đem những lời như này nói ra hắn cũng không có trực tiếp đáp ứng, điểm này cũng Bách Lý Cuồng Sinh thực sự giống nhau.
Lúc này, một đạo thanh âm tục tằng vang lên, người nói chuyện, chính là Phạm Vô Trần.
Giờ phút này, sắc mặt hắn cũng có chút khó coi, hai mắt nhìn Phạm Vô Kiếp, hỏi ngược lại:
-Hơn nữa nếu hắn đoạt được vị trí đầu trong Đăng Thiên Kiếm hội chúng ta há chẳng phải thất bại trong gang tấc.
Thanh âm cảu hắn, đã có vài phần lo âu.
-Yên tâm, lần này Đăng Thiên Kiếm Hội, Lạc Vân tuyệt đối không thể đoạt được vị trí thủ khoa.
Phạm Vô Kiếp chắc chắn như đinh đóng cột, cười lạnh một tiếng rồi tiếp tục nói:
-Một điểm này, ngươi nên so với ta rõ ràng hơn mới đúng.
Nghe được lời này, Phạm Vô Trần đầu tiên là sững sờ, sau đó phát ra âm thanh cười ha ha, trên mặt hắn vẻ lo âu chậm rãi tiêu tan, đôi mắt nhìn về kia bầu trời đêm lộ ra vẻ đắc ý dày đặc.
Hai người này nói chuyện, Sở Hành Vân tự nhiên không biết, lúc này, hắn đã kết thúc tu luyện, đang chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.
Mới vừa đi tới sườn núi, hắn đột nhiên dừng lại.
Trên khoảng đất trống phía trước, Hạ Khuynh Thành đang xếp chân ngồi bằng trên hòn đá lớn, đôi mi thanh tú nhíu chặt, ngay cả Sở Hành Vân đến gần nàng cũng không phát hiện.
-Còn đang phiền não tỷ thí ngày mai?
Sở Hành Vân lên tiếng, đem Hạ Khuynh Thành giật mình tỉnh lại.
Nàng trợn to đôi mắt nhìn Sở Hành Vân, cuối cùng thở dài một hơi, đáp:
-Theo ta được biết, tu vi của Tần Tú, đã hoàn toàn ổn định ở Thiên Linh Nhất Trọng Thiên, hơn nữa khống chế kiếm ý Ngũ Cấp Huyết Quỷ, càng giết chóc thì càng mạnh mẽ, có thể khỏi bệnh chiến đấu càng cường, bằng vào thực lực bây giờ của ta, ta hoàn toàn không nghĩ tới phải đánh cùng hắn một trận như thế nào.
Trong lúc nói Hạ Khuynh Thành hít vài ngụm khí lạnh.
Thật ra thì, nàng còn có một chút cố ý không có nói ra.
Ân oán của Sở Hành Vân cùng Nội Vụ nhất mạch, nàng rất là rõ, bất kể là Tần Thu Mạc, hay là Thường Xích Tiêu cùng Tề Dương Trầm, đều muốn ra tay với Sở Hành Vân, một khi có cơ hội, liền điên cuồng chèn ép.
Nàng, là bạn tốt của Sở Hành Vân, hơn nữa vào ở Kiếm Chủ đỉnh, dựa theo thủ đoạn cùng tính tình Nội Vụ nhất mạch, bọn họ nhất định sẽ để Tần Tú ra tay toàn lực, mượn cơ hội tàn bạo Hạ Khuynh Thành, để cho Sở Hành Vân chịu nhục.
Những lời này nói ra, Sở Hành Vân nhất định sẽ lo lắng cho nên Hạ Khuynh Thành không nói, lựa chọn yên lặng.
Chỉ bất quá, cho dù nàng không nói, Sở Hành Vân cũng bén nhạy đoán được, hai tròng mắt tươi cười nhìn Hạ Khuynh Thành, nói:
-Ngươi có muốn chiến thắng Tần Tú hay không.
-Dĩ nhiên muốn!
Hạ Khuynh Thành theo bản năng trả lời, mới vừa nói xong, nàng liền tự giễu cười một tiếng:
-Nhưng ta cùng hắn...
-Có ý nghĩ này liền đủ.
Sở Hành Vân cắt đứt lời nàng, trên người hắn hiện lên vẻ tự, cười nhạt nói:
-Ta có một cái biện pháp, có thể giúp ngươi chiến thắng Tần Tú, hơn nữa, còn có thể thắng dễ dàng.
-Ừ?
Trong nháy mắt, Hạ Khuynh Thành còn cho là mình nghe lầm, thần sắc đột nhiên cương xuống.
Nhưng sau một khắc, bàn tay bóng loáng của nàng đột nhiên bị Sở Hành Vân nắm chặt, hai người sóng vai đồng hành, đi tới diễn võ trường…