Sở Hành Vân mở hai mắt ra, phát hiện mình phiêu miểu ở trong hư không.
ở đây, đã không phải bên trong hắc động trọng kiếm, bầu trời xanh thẳm, quần sơn hùng vĩ, cảnh sắc bao la rộng mở, vô số cây cổ thụ xanh ngắt, thả ra sinh cơ ngập tràn.
-Nơi đây là tiên dình!
Trong lòng Sở Hành Vân hiểu ra, nói nhỏ.
Trước đây hắn mở ra luân hồi thiên thư trang thứ tư, tâm thần thoát xác, đi tới tiên đình, tiến nhập vào thánh tiên tộc.
Cảnh tượng trước mắt, hắn cũng chưa gặp qua, nhưng có thể cảm giác được hơi thở tiên linh khí quen thuộc, mà cỗ hơi thở này, chính là vật ở tiên đình.
Cho nên, Sở Hành Vân có thể kết luận, nơi đây ở bên trong tiên đình.
-Vừa rồi luân hồi thiên thư đột nhiên xuất hiện, đồng thời lay động đến đệ ngũ trang, đem tâm thần mang đến nơi đây, rốt cuộc là đại biểu cho cái gì?
Sở Hành Vân nghi hoặc, hắn còn chưa bước vào thiên linh cảnh, theo lý thuyết, cũng không thể mở ra luân hồi thiên thư trang thứ năm.
Mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng hắn cũng không có dừng bước, mà hướng phía trước đi tới.
Nơi này cùng quân sơn thánh tiên tộc mà nói, nơi đây có vẻ phổ thông rất nhiều, trên quàn sơn, cũng không có cung điện xa hoa, cũng không có linh thú hiếm thấy, nơi núi cao, có cái bàn thạch, mang vẻ cổ xưa, cũ kỹ mang cảm giác tang thương.
Sở Hành Vân nhận thức có hạn với thiên đình, cho nhiên không nhận ra nơi này, nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn có một giọng nói, để hắn không ngừng tiến về phía trước, chạy về sâu trong quần sơn.
Xẹt qua từng ngọn núi cao, đia qua mọi chỗ cổ địa, trước mặt Sở Hành Vân xuất hiện một mảnh đất rộng bằng phẳng.
Phiến đất bằng phẳng này có chút kỳ diệu, diện tích thật lớn, bị núi non trùng điệp bao phủ, mà chỗ trên mặt đất, còn có từng bức bia đá cao to, ở giữa là minh văn tối nghĩa.
Từ bầu trời nhìn lại, phiến đất rộng bằng phẳng, giống như một văn chương huyền diệu, mỗi một đạo bia văn, liên tiếp quần sơn còn lại, đem khu vực ngưng tụ thành chỉnh thể.
Sở Hành Vân kinh ngạc nhìn điều này, tầm mắt của hắn động nhiên đọng lại, rơi vào chỗ trung ương đất bằng phẳng.
ở nơi đó, có một thạch đài.
Trên thạch đài, có một vật.
Đó chính là bộ khinh khải, cả vật thể tản mát ra ánh sáng màu vàng đất, tạo hình phong cách cổ xưa, thân khải vô văn, liếc mắt rát dễ quên sự tồn tại của nó, cũng không có chỗ đáng khen ( khải= áo giáo nhá các vị đạo hữu)
Nhưng Sở Hành Vân liếc mắt có thể cảm giác được, áng sáng bộ khinh khải này phát ra cực huyền diệu.
Trong lòng của hắn, bỗng nhiên mọc lên một ý niệm.
Nếu như nói phiến đất bằng phẳng này tồn tại, nhữ ở giữa quần sơn, đem hàng nghìn vạn núi cao ngưng tụ thành một thể, như vậy bộ khinh khải này chính là địa tâm!
Mỗi một ánh sáng của khinh khải, là chi mạch của mặt đất, ngưng tụ ra mặt đất mênh mông, mỗi một phiến lân giáp chính là mặt đất, tản ra khí tức, dung nhập tất cả.
-Vật này tồn tại, không dưới thiên thánh linh châu, lại là một món đê binh vô thượng.
Sở Hành Vân hít sâu một hơi. Hắn dừng ở đây, đều có thể cảm giác được bộ khinh khải bất phàm.
Càng kỳ diệu là, hắn dừng trước bộ khinh khải, trái tim, huyết nhục, mạch đập, thậm chí linh hải, đều phát ra một tia huyền diệu.
Thanh âm này, phảng phất là nhịp đập của đất, làm hắn và khinh khải, có một tia cộng minh.
Hưu!
Ngay vào lúc này, bộ khinh khải kia tránh thoát ràng buộc, hóa thành một đạo lưu quang, đột nhiên phủ xuống trước mặt Sở Hành Vân, ánh sáng màu vàng đất vô tận, cũng hạ xuống, nhẹ nhàng bao vây thân thể Sở Hành Vân.
-Cỗ lực này…
Quang mang phủ xuống trong nháy mắt, Sở Hành Vân lập tức mở to hai mắt.
Không chờ hắn nói hết, đan điền nơi linh hải, bắt đầu xoay tròn, ánh sáng thanh liên bắt đầu khởi động, tràn ngập quanh thân, linh lực hóa thành kinh đào hải lãng, phát sinh ra âm thanh nổ vang.
Trên ngọn núi cô độc, hai đạo thân ảnh không ngừng thiểm lược, khí túc thao thao, toát ra từng đạo kỳ quang, không ngừng hướng phía trước giết qua.
Đợi bụi mù từ từ tán đi, trước hai người, hắn động trọng kiếm vẫn huyền phù khoảng không như trước, hắn quang lượn lờ như trước, ở trên dưới thân thể Sở Hành Vân, bất đồng duy nhất chính là, linh lực trên người Sở Hành Vân, thu liễm rất nhiều, thậm chí có thể nói là yếu ớt.
-Đợi linh lực tiêu thất hầu như không còn, tính mệnh người này cũng đi đến cuối cùng.
Một tiếng cười lạnh lùng, từ trong miệng nam tử gầy thốt ra.
Hắn là thiên linh lục trọng, nhãn lực kinh người làm sao, tự nhiên cảm giác được, trong cở thể Sở Hành Vân, đã ngưng tu ra hình thức ban đầu của dương đan, dương cương lực, cũng đang điên cuồng ngưng tụ.
Nhưng bở vì không ngừng bị oanh kích, linh lực Sở Hành Vân, không ngừng bị tiêu hao, lúc này, linh lực của hắn khô khan hầu như không còn, sắp hoàn toàn biến mất.
-Nghe nói lúc người này tu vi địa sát lục trọng, có thể mạnh mẽ đánh bại thiên linh tam trọng cao thủ, nếu như hắn tiến vào thiên linh cảnh, chẳng biết thực lực sẽ đến dạng nào.
Chỗ bên cạnh, nam tử khôi ngô thì thầm một tiếng, mang theo vài phần hiếu kỳ.
-sư nghi ngờ này của ngươi, sợ rằng vĩnh viễn không có đáp án, bởi vì, rất nhanh hắn sẽ biến thành tử thi.
Nam tử gầy nhún vai, lập tức lộ ra nhuyễn kiếm, kiếm quang như thủy triều, hội tự lực lượng kinh khủng.
-Kết thúc!
Nam tử gầy cao giọng tuyên bố, kiếm quang ngây lập tức tiêu thất vô tung.
Đang lúc xuất hiện lại lần nữa, đã đi qua hắc quang, phủ xuống chỗ hiểm của Sở Hành Vân.
Oanh!
Nhưng mà, ngay khi kiếm quang tiếp xúc với Sở Hành Vân, một linh lực cực nóng bàng bạc tuôn ra, như một ngọn núi lửa vậy, phóng lên cao, bán vào ánh sáng gai mắt.
Trong cỗ linh lực, thiêu đốt dương cương lực, cuồng bạo không gì sánh đưuọc, lúc lao ra, kiếm quang kia bị cháy hết sạch, thậm chí ngay cả cao phong phía dưới, cũng bị bốc hơi.
-Cái gì?
Sắc mặt nam tử gầy bỗng chợt biến.
Nam tử khôi ngô cũng như vậy, hai mắt trợn to, kinh ngạc nhìn một màn này.
Linh lực hồn hậu, phóng lên cao, chợt quang trụ nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn tiêu tán, mà ở lúc quang trụ tiêu tán, một đạo thân ảnh xuất hiện trong hư không.
Thân ảnh kia chính là Sở Hành Vân.
Tóc hắn đen dài, phiêu dật như trước, một đôi mắt, cũng chứa đầy cảm giác thâm thúy buồn bã, chỉ bất quá, linh lừng lượn lờ quanh người hắn, mạnh mẽ hơn trước đây nhiều lần.
Cảm thụ được cỗ linh lực mạnh mẽ, hai gã nam tử kinh hô:
-Hắn lại có thể đột phá!
Tâm thần hai người khiếp sợ.
Bọn họ hoàn toàn nghĩ không ra, vào thời khắc mấu chốt, Sở Hành Vân hấp hối có thể đột phá, thành công tiến vào thiên linh cảnh, hơn nữa dương cương khí trên ngừi Sở Hành Vân, cực kỳ hùng hồn, hoàn toàn tùy tâm nắm trong tay!
-Người này quả nhiên là yêu nghiệt trong yêu nghiệt, bất quá cho dù đột phá cũng đừng hòng sống, hai người chúng ta xuất thủ toàn lực, hắn căn bản không có khả năng sống sót.
Nam tử gầy lập tức lên tiếng.
Đạo thanh âm này của hán, như đang kêu gọi khí thế của hai người.
Nam tử khôi ngô lập tức gật đầu, thiên linh nhất trọng cùng thiên linh lục trọng, vốn là có chênh lệch rất lớn, huống chi, bọn họ có hai người, chiến lực mạnh mẽ, sao lại có thể sợ Sở Hành Vân.
Tâm thần thoáng bình phục lại, sắc mặt nam tử gầy trở nên âm trầm, một lần nữa lăng không đứng trước Sở Hành Vân.
Sát na này, dương cương khi trên người Sở Hành Vân, bỗng nhiên trở nên cuồng bạo, mỗi một đợt, đều như đang thiêu đốt, phóng ra quang mang cường liệt, giống như mặt trời phủ xuống.
Cùng lúc đó, khí tức Sở Hành Vân, lần thứ hai điên cuồng tăng vọt.
Phanh!
Một đạo ngâm trầm ấm, ở trong thiên địa vang lên.
Khí tức trên người Sở Hành Vân tràn lan ra, như biển, tựa vực, hướng bốn phương tám hướng vọt tới, mà tu vi cảnh giới của hắn, lần thứ hai đột phá, đạt tới thiên linh nhị trọng