Ý thức Thủy Thiên Nguyệt, giống như lâm vào giữa ao đầm sâu thẳm, ngũ giác bị tước đoạt, vô pháp suy nghĩ, vô pháp ngưng tụ, giống như du đãng trong bóng đêm.
Không biết qua bao lâu sau, THủy Thiên Nguyệt cảm giác toàn thân buông lỏng, thủy triều tối tăm rút đi, từng cỗ linh lực tinh thuần kéo đến, dũng mãnh tiến vào tứ chi bách hài của nàng, để có nàng có cảm giác tân sinh.
Nàng mở mắt, phát hiện mình nằm trên một cái giường hoa lớn, ánh sáng tươi mới ngoài cửa sổ, chim hót líu lo, hoa cỏ chập chờn, hết thảy đều rất hài hòa.
-Đây là địa phương nào?
Thủy Thiên Nguyệt có chút mê man đánh giá khắp nơi, đây không phải chỗ ở của nang.
Nàng cúi đầu, bắt đầu hồi ức.
Nhưng mặc kệ nàng nghĩ cái gì, chỉ có hình ảnh trước lúc té xỉu, tại sao nàng đến chỗ này, hoàn toàn không có chút ký ức nào.
Bất quá, Thủy Thiên Nguyệt cũng không kinh hoảng, nói thầm:
-Mặc kệ đây là nơi nào, chung quy vẫn ở bên trong Vạn kiếm các, có thể sau khi ta té xỉu, Lục sư tỷ đem ta đến nơi đây, muốn cho ta yên tâm tĩnh dưỡng.
Trong lòng nghĩ tới đây, Thủy Thiên Nguyệt lập tức nhấc chăn lên, trở về ngọn núi cao nhất,.
Đúng lúc này, cửa mở ra, Lục Thanh Tuyền bước tới, đang nhìn thấy Thủy Thiên Nguyệt đã tỉnh lại, kinh hỉ nói rằng:
-Thiên Nguyệt sư muội, ngươi đã tỉnh rồi!
-Ta hôn mê mất bao lâu?
Thủy Thiên Nguyệt ngẩn người, vô ý thức đặt câu hỏi.
Thủy Thiên Nguyệt trợn to hai mắt, cho tới giờ khắc này, nàng mới cảm giác được suy yếu toàn thân, dùng ánh mắt cảm kích nhìn Lục Thanh Tuyền, nói:
-Đa nhiều ngày, làm phiền Lục sư tỷ quan tâm, Thiên Nguyệt cảm ơn.
-Chỉ là tiện tay mà thooi.
Lục Thanh Tuyền đam mạc trả lời, chậm rãi nói:
-Huống chi, người xuất thủ cứu ngươi, là sư tôn, ta chỉ chiếu cố mà thôi, Thiên Nguyệt sư muội không cần để trong lòng.
Nghe nói như thế, hai tròng mắt Thủy Thiên Nguyệt kinh hãi, tựa hồ nghe được việc không thể tưởng tượng nổi.
Lục Thanh Tuyền lại cười nói:
-Ngươi quỳ thẳng năm ngày, triệt để hao tổn thân thể, ngay cả linh hải cũng bị tổn thương, lúc ngươi té xỉu, sư tôn để ta mang ngươi đến ngọn núi cao nhất, đồng thơi điều chế đan dược cho ngươi.
-Nói thế… Là thật?
Tâm thần Thủy Thiên Nguyệt kích động, nói ấp a ấp úng, nàng căn bản không thể tin được, người cứu mình, lại là Sở Hành Vân, hơn nữa, còn vì nàng điều chế đan dược chữa thương.
Hạnh phúc, tới quá đột nhiên!
-Ta sao phải lừa ngươi.
Lục Thanh Tuyền cười nói vui vẻ, tiếp tục nói:
Ngoại trừ ra, sư tôn cỏ có mệnh lệnh, để sau khi ngươi khỏi hẳn, dẫn ngươi đi đại điện một chuyến, hiện tại ngươi vừa tỉnh…
-Nếu ta đã tinh, nói lên thương thế không đáng lo, xin Lục sư tỷ dẫn đường, mang ta đến đại điện.
Thủy Thiên Nguyệt cắt đứt lời nói của Lục Thanh Tuyền, có chút vội vã.
Thấy Thủy Thiên Nguyệt như vậy, Lục Thanh Tuyền cười bất đắc dĩ, lập tức mang Thủy Thiên Nguyệt rời phòng, hướng đại điện đi đến.
Không bao lâu sau, hai người đi tới đại điện.
ở giữa đại điện, một gã thanh niên đang đứng, ngũ quan tuấn dật, mặt trang phục màu đen, trong lúc giơ tay nhấc chân, đều tản ra khí sắc bén, như kiếm, làm cho người khác không dám tùy tiện tới gần.
người này, chính là Sở Hành Vân.
ở xung quanh Sở Hành Vân, còn có mấy đạo thân ảnh, bọn họ chính là đám người Ninh Nhạc Phàm.
Thủy Thiên Nguyệt bước vào đại điện, tất cả mọi người dừng lại âm thanh đang nghị luận, ánh mắt nhìn lại, hạ xuống trên người Thủy Thiên Nguyệt, cũng không có sắc bén, mà lộ ra tia mền nhẹ.
-Cảm giác thân thể ra giao?
Sở Hành Vân bước ra một bước, liền tới trước mặt Thủy Thiên Nguyệt, đôi mắt quan sát trên dưới, có chút quan tâm hỏi.
Trong lúc này, Thủy Thiên Nguyệt kích động, có loại cảm giác hít thở không thông, rung giọng nói:
-Sau khi ăn vào đan dược, đã không có gì đáng ngại, đệ tử cảm ơn ân tình của Lạc Vân kiếm chủ.
Trong lời nói, nàng hơi cúi lưng xuống, vừa muốn khấu ta, lại cảm giác có một lực lượng mền nhẹ tác dụng ở dầu gối.
Thủy Thiên Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu, lại nghe thấy Sở Hành Vân mở miệng nói:
-Lý do ngươi hôn mê, ta không thể trốn tránh trách nghiệm, hiện tại đem ngươi cứu tỉnh, cũng là chuyện đương nhiên, bất quá…
-Trải qua việc này, ta thấy được tâm kiên định của ngươi, bởi vậy ta thu hồi những lời nói trước đó.
Ông!
Trong đầu nàng nổi lên một trận cuồng phong, khiến cho Thủy Thiên Nguyệt cảm giác thiên địa xoay chuyển, con ngươi của nàng co rút lại, gắt gao nhìn chằm chằm Sở Hành Vân, thanh âm không ngừng run rẩy:
-Lạc Vân kiếm chủ, ý của ngươi là, thu ta làm đệ thử thân truyền?
-không sai!
Sở Hành Vân gật đầu.
Ngon tay duỗi một cái, một chiếc nhẫn trữ vật xuất hiện, nhẹ nhàng đáp xuống trong tay Thủy Thiên Nguyệt.
-Ngươi gia nhập Vạn kiếm các không lâu, tu vi còn thấp, cái nhẫn trữ vật này, không chỉ có linh tài, còn có một chút tâm đắc tu luyên của ta, ngươi cẩn phải chăm chú học tập, tranh thủ trong thời gian ngắn, bù đắp chênh lệch.
-Sau đó, ngươi liền ở trên ngọn núi cao nhất, khi nào tu luyện gặp phải bình cảnh, có thể tùy thời hỏi ta.
Sở Hành Vân nghiêm khắc nói, nhưng thanh âm này rơi vào trong tai Thủy Thiên Nguyệt, lại êm tai tận cùng, không nhịn được trào dâng giọt lệ.
Một màn này, lời nói này, ngay cả trong tưởng tượng nàng cũng không dám tưởng tượng.
Hiện tại, mộng tưởng đã lâu trong lòng nàng, rốt cục thực hiện, không chỉ có trở thành đệ tử thân truyền của Sở Hành Vân, còn được chiếu cố chu toàn như vậy, quả thực giống như một giấc mộng, khó mà tin được.
-Thế nào?Ngươi còn có yêu cầu khá?
Thấy Thủy Thiên Nguyệt thật lâu không nói, Sở Hành Vân hỏi lại.
Thủy Thiên Nguyệt lập tức phục hồi lại tinh thần, kích động nói rằng:
-Sư tôn đã xuất thủ cứu giúp, sau đó lại chiếu cố chu toàn như vậy, Thiên Nguyệt không dám nhiều hơn.
-Từ nay về sau, Thiên Nguyệt sẽ nỗ lực tu luyện, mau chóng bù đắp chênh lệch tu vi, tuyệt sẽ không để sư tôn thất vọng!
Nói xong, nàng chăm chú vào nhẫn trữ vật, trong đôi mắt như thủy inh, tản mất ra trận tinh amng, toàn thân lộ ra ý kiên định, tràn ngập không gian.
Chỉ bất quá, Thủy Thiên Nguyệt không chú ý tới, lúc nàng nói chuyện, chỗ mảng không gian, có một đạo thân ảnh tồn tại mơ hồ, đồng thời nhìn thấy hết thảy.
Lúc này, đạo thân ảnh kia càng trở nên rõ ràng, lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ.
Nếu như Thủy Thiên Nguyệt thấy đạo thân ảnh này, giớ khắc này, chắc chắn nàng thần hồn thất lạc, đơn giản là, dung mạo người này, giống y hệt Sở Hành Vân.
-Lấy tu vi thiên linh nhị trọng, muốn triển như mộng huyễn ảnh, độ khó quá lớn, may mà tu vi Thủy Thiên Nguyệt thấp, lúc này mới có thể thi triển.
Một gióng nói từ trong miệng Sở Hành Vân thốt ra, rõ ràng quanh quẩn ở hư không, nhưng kỳ quái là, tất cả mọi người ở chỗ này đều không thể nghe thấy.
Phảng phất như giọng nói này, thuộc về nơi khác, không thuộc về không gian này.