Nghe được Sở Hành Vân nói, Tô Tĩnh An cũng Liễu Thi Vận nhìn về biển thi hài, tâm thần run rẩy kịch liệt.
Đối với cường giả võ hoàng, bọn họ chỉ thấy qua cổ tịch, độ cao này, đã sừng sững ở đại lục Chân Linh, giơ tay lên có thể phá sơn, giậm chân có thể rung địa, thần thông quỷ thần khó lường.
Trăm triệu ko nghĩ tới, ở trong cô tinh bí cảnh, đã từng xuất hiện cường giả võ hoàng, còn từng giao đấu!
-Một chỗ bên trong di tích, có vết tích cường giả võ hoàng xuất thủ, có thể thấy Tinh Thần tiên môn cường thịnh, nói không chừng ở chỗ sâu nhất trong di tishc, sẽ có vật võ hoàng lưu lại.
Trên mặt Liễu Thi Vận hiện lên vẻ vui mừng, cường giả võ hoàng lưu lại, làm cho bọn họ vừa nghĩ đã cảm giác hô hấp dồn dập, càng phát ra dược trờ mong, Tô Tĩnh An cũng giống như vậy, cho dù tìm được một ít bí điển cùng khí cụ, đối với bọn họ cũng là trợ giúp lớn.
-Tiếp tục đi thôi.
Biểu tình Sở Hành Vân rất bình tĩnh, hướng phía trước lao đi.
Từng ngọn lầu các ba người đi qua, đều tràn ngập khí tức tĩnh mịch, thỉnh thoảng, có thể thấy từng cỗ thi hài nằm lên nhau, gió thổi liền tan biến.
-Cuối cùng Tinh Thần tiên môn gặp phải tạo ngộ gì, vô số cường giả đều chôn vùi ở nơi này, ngay cả vương khí đều không may mắn tránh khỏi, thật sự quá kinh khủng.
Trong lòng Liễu Thi Vận vẫn còn sợ hãi nói, nàng nghĩ, nhưng thi hài này có không ít là cường giả âm dương cảnh, thậm chí còn có cường giả niết bàn cảnh, nhưng bây giờ, tất cả đều thành bộ xương trắng.
Sở Hành Vân vẫn không nói gì.
Hắn đi qua quanh ảnh lịch sử, thấy một bộ phận chiến đấu kịch liệt, có thể nói là hủy thiên diệt địa, riêng không gian đều bị đánh nát bấy, Thủy Lạc Thu cùng nam tử tà khí giao thủ với nhau, càng làm cho Sở Hành Vân chấn kinh.
-Mong ở đây có thể nhận được câu trả lời!
Sở Hành Vân thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt trở nên thâm thúy, nhìn về xa xa phía trước.
Bên trong cung điện, có bố trí không ít linh trận.
Mặc dù qua nghìn năm, nhưng vẫn gây ra nguy hiểm đến tính mạng.
Liễu Thi Vận là thiên tài Tinh Thần cổ tông, đối với linh trận có chút tinh thông, nhưng đi tới nơi này, nàng đều thúc thủ vô sách, linh trận nơi này thâm ảo, cổ xưa,nàng không cách nào phá giải.
May là có Sở Hành Vân, phàm là gặp phải linh trận, đều dựa vào dẫn lực, một đường đi tới, không có nguy hiểm.
Sở Hành Vân cũng không có phát hiện, khi hắn phá linh trận, ánh mắt Liễu Thi Vận đối với hắn, thường xuyên lóe lên tinh mang kỳ lạ, quang mang kỳ lạ có sùng bái, có kinhnghi, có quấn quýt, cực kỳ phức tạp.
Mỗi khi Sở Hành Vân quay đầu lại, Liễu Thi Vận có thể thu hồi dị mang này, ấn dấu rất tốt.
Xa xa nhìn lại, lầu các này như một thanh lợi kiếm lăng thiên, khí tức của nó đã suy sụp mấy nghìn năm, nó cũng có kiếm phong duệ, phảng phất như vĩnh viễn không chôn vùi.
Thân thể Sở Hành Vân run một cái, toàn thân tràn ra kiếm quang sắc bén, hơn nữa ngày càng mãnh liệt, thậm chí linh hải cũng bắt đầu run rẩy, thanh liên xoay tròn, tám rửa trong kiếm khí.
Hắn có thanh liên kiếm thể, thể là kiếm, nhất cử nhất động là kiếm, kiếm khí khu lầu các này rất mạnh, đã có thể cho Sở Hành Vân sản sinh cộng minh, nếu nghiên tai lắng nghe, thiên địa lực mảnh không gian này, đều phát ra kiếm ngân rất nhỏ.
-Hẳn là ở chỗ này.
Sở Hành Vân nói, ba người tiến nhập lầu các, theo cỗ kiếm khí phía trước, cuối cùng, bọn họ đi tới trung ương lầu các, một mảng đấy trống, ở trên mặt đất, lẳng lặng có vô số thi hài, đã hóa thành biển xương.
Về phần kiếm khí, thì đến từ một thi hài đặc thì, thi hài này dựa vào thạch bích, đầu vung lên, một đôi con ngươi sang nhìn trời xanh, tùy ý đảo qua, thì có thể thấy dược vẻ không cam lòng.
Mà ở xung quanh thi hài, luẩn quẩn từng đạo lưu quang ngũ sắc, con số lưu quang khổng lồ, đem cả lầu các đều chiếu sáng, lưu truyển khắp không gian.
-Tiên khí, những thứ này đều là tiên khí!
hai mắt Liễu Thi Vận mở to, giống như hài tử đang cao hứng vậy, con sô tiên khí nơi này kinh người, cho dù chia đều cho ba người cũng được không ít.
Con người Tô Tĩnh An lộ ra ánh sáng kì dị, ở trong Cổ TInh bí cảnh, tác dụng tiên khí rất lớn, con số tiên khí của hắn ít nhất, chỉ có năm sợi, nếu có được một bộ phận, có thể thoát khỏi xu hướng suy tàn.
-Cỗ thi thể này bất phàm, chắc là một đại nhân vật, chỉ bất quá, tựa hộ hắn không lưu lại cái gì.
Tô Tĩnh An đánh gia thi thể tinh tế, trừ bạch cốt um tùm bên ngoài, không còn vật gì khác, điều này làm hắn có chút nổi giận.
-Cổ Tinh bí cảnh có chứa nhiều di tích, chỗ di tích này, là một trong số đó, chúng ta nếu có tiên khí đầy đủ, thì có thể đi vào di tích khác, nói không trừng có thể phát hiện ra nhiều thứ.
Liễu Thi Vận an ủi, đông tác trong tay cũng không ngừng, lập tức lấy ra cổ tinh lệnh, thận trọng tới gần thi hài.
Hưu!
Vừa mới bước ra hơn mười bước, đột nhiên thi hài phát ra một tiếng kiêm ngân cao vút, vang vọng hư không, nhàm vào Liễu Thi Vận, để cho não nàng thành mảng đen tối, phun một ngụm máu tươi ra ngoài.
-Chuyện gì xảy ra?
Tô Tĩnh An kinh hãi, thân thủ sắp tiếp cận Liễu Thi Vận.
-Đừng đụng nàng!
Sở Hành Vân đột nhiên quát, đã thấy thân hình hắn thiểm lược, hai tay tiếp nhận Liễu Thi Vận, kiếm ngân trên ngời kích động, thanh liên khí hải không ngừng xoay tròn, dẫn phát ra từng đạo hấp lực, lưu chuyển khắp kinh mạch toàn thân.
Một lát sau, Liễu Thi Vận mở mắt, đậu vào mắt là khuôn mặt tuấn kiệt của Sở Hành Vân, cặp mắt đen láy có vẻ lo âu, ôn thuận giống như mưa xuân vậy, xông vào trong lòng nàng, khiến cho trái tim nàng nhảy loạn.
-Tình huống đã được khống chế.
Sở Hành Vân thở phào một cái, Tô Tĩnh An khẩn trương đánh giá Liễu Thi Vận, thấy nàng không đáng lo, đồng dạng thở ra, hỏi:
-Liễu cô nương, ngươi bị làm sao vậy, vì sao đột nhiên thổ huyết?
Liễu Thi Vận cau mày, lắc đầu trả lời:
-Ta cũng không biết, chỉ cảm thấy có một thanh lợi kiếm xẹt qua trước mắt, sau đó óc ta truyền đến một đợt đau đớn, căn bản vô pháp tới gần.
-Lợi kiếm?
Tô Tĩnh An sửng sốt một chút, vừa rồi hắn thấy toàn bộ quá trình, như không thấy ảnh lợi kiếm, hảo hảo quỷ dị.
-Đó cũng không phải là lợi kiếm, mà là lực lượng ý chí.
Sở Hành Vân chậm rãi nói, lập tức hấp dẫn ánh mắt Liễu Thi Vận cùng Tô Tĩnh An, lực lượng ý chí, là vật gì, bọn họ chưa nghe qua.
-cường giả võ hoàng có chấp niệm võ đạo, cả thiên địa đều có thể đâm thủng, mà một cỗ chấp niệm này, thì được gọi là ý chí, ý chí bất hủ, trường tồn trong thiên địa, có thể huyễn hóa ra vạn sự vật, chuôi lợi kiếm Liễu Thi Vận nhìn thấy, chính là kiếm ý chí.
Sở Hành Vân nói, làm rung động Liễu Thi Vận cùng Tô Tĩnh An thật sâu, Liễu Thi Vận tràn đầy khó tin, có chút run rẩy nói:
-Theo như lời ngươi nói, cỗ thi hài này.
-Không sai!
Sở Hành Vân nói tiếp:
-Thi hài trước mắt chúng ta, chính là một thi hài võ hoàng.