Lời nói mang theo ngạc nhiên, nhưng càng nhiều hơn, là trào phúng, giọng mỉa mai, cùng với ý cười nhạo.
Lời kia vừa thốt ra, khắp không gian đột nhiên văng vẻ, không có chút âm thanh nào.
Khuôn mặt băng hồn võ hoàng co quắp, cười khan một tiếng, nói:
-Tiểu tử kia, ngươi có hiểu lầm hay không, nơi này là băng hồn thánh điện, mà ta chính là chủ nhân, là băng hồn võ hoàng, cần gì phải diễn, chẳng lẽ.
-Bị ta nhìn thấu, cho nên ngươi muốn tương kế tựu kế, vãn hồi bộ mặt sao?
Sở Hành Vân cắt đứt lời băng hồ võ hoàng nói, trong mắt ngoại trừ trào phúng, không còn vật gì khác.
Khuôn mặt băng hồn võ hoàng càng thêm co quắp, khí chất hào sảng trên người của hứn, màu sắc ôn thuận, đã sớm biến mất vô tung, cả người trở nên âm trầm không gì sánh được, khí chất dị biến.
-Làm sao ngươi biết được ta đang giả làm băng hồn võ hoàng?
Sau một hồi, băng hồn vo xhoafng phun ra một đạo âm thanh lạnh giá, theo lời của hắn, khuôn mặt tuấn dật bỗng thay đổi, hóa thành một gã gầy còm, ngũ quang hẹp.
Hắn nhìn chằm chằm Sở Hành Vân, trong mắt tràn đầy lãnh mang, tựa hồ không cam lòng.
-Ở ngoài thánh điện, khắp thiên địa đều có băng sương, nơi đó từng tồn tại môt xác ướp cổ, mặc dù đã ngã xuống mấy nghìn năm, nhưng bọn hắn vẫn còn một tia tàn hồn như trước, yên lặng bảo vệ Tinh Thần tiên môn, nếu như ngươi là băng hồn võ hoàng, thấy ta xông vào thánh điện, tuyệt sẽ không nói hai chữ truyền thừa, đối với Tinh Thần tiên môn không đề cập đến một chữ.
Nghe được lời nói của Sở Hành Vân, thần sắc nam tử ngẩn ngơ, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Sở Hành Vân nói rằng:
-Còn nữa, băng hồn thánh điện đã hoang phế, biến thành nơi tĩnh mịch, nhưng chỉ có duy nhất tở đây, còn tràn đầy thiên địa lực, lưa lại ánh sáng ngọc, như thời kỳ toàn thịnh, trọng yếu hơn là, ta ta còn chưa bước vào lối đi cũng đã nhận ra khí tức linh trận.
-Chắc là một tòa ảo trận, trập pháp bát cấp, bao trùm cả tòa thánh điện, cái lối đi, chính là cửa vào, chỉ cần đứng ngoài, sẽ rơi vào trong ảo trận, vì vậy, hai tôn linh thú là giả, mảnh đất trống này, cũng là giả, ngay cả pho tượng khổng lồ trước mắt cũng là giả, ta nói không sai chứ?
Sở Hành Vân quét mắt xung quanh, mỗi chứ mỗi câu, vô cùng rõ ràng, làm nam tử rơi vào trầm mặc.
Hắn căn răng, lạnh giọng đáp:
-Coi như là ảo trận thì sao, điều này chỉ có thể nói rõ bên trong thánh điện đầy huyền diệu, bằng những thứ nào, ngươi căn bản không thể nhìn thấu ta, hết thảy chỉ là suy đoán của ngươi mà htooi.
-Ngươi xác định?
Sở Hành Vân lại lộ dáng tươi cười, mở miệng hỏi vặn lại.
-Ta.
Nam tử liền á khẩu, hắn muốn cãi lại, Sở Hành Vân tiếp tục nói:
-Cường giả võ hoàng, đã sừng sừng ở chân linh đại lục, bọn họ truyền thừa y bát, trân quý vô cùng, sao lại tùy ý truyền thừa cho người không liên quan gì, nhưng lại thể hiện nhiệt tình như vậy, không hề có phong phạm cường giả.
Nghe vậy, nam từ âm chầm, không nhịn được nói:
-Ngươi chỉ là thiên linh cảnh, ánh mắt của cường giả võ hoàng, ngươi không hiểu, càng thêm vô pháp phỏng đoán, căn bản không có tư cách nói những lời này.
-Không, ta tuyệt đối cso tư cách nói lời này.
Gióng nói Sở Hành Vân ngạo nghễ, hai tay để sau lựng, một cỗ tư thái nghiêm nghị, làm nam tử kia sinh ra một cỗ ảo giác, tựa hồ đứng trước mặt hắn, không phải là một tên thanh niên không đủ hai mươi tuổi đầu, mà là một gã tuyệt thế võ hoàng sống hàng nghìn năm.
Loại ý niệm này xuất hiện, dọa nam tử nhảy lên, hăn vỗ đầu, rồi lại nghe thấy Sở Hành Vân nói:
-Cường giả võ hoàng, chạm đến thiên địa đại đạo, ở trong mắt bọn họ, trời có thể đảo ngược, có can đảm đấu lại vô thượng ý chí của thiên địa, vạn cổ bất hủ, nếu không có người hợp xuất hiện, bọn họ thà rằng không chọn người nối nghiệp, cũng tuyệt không làm tùy ý, để làm bẩn ý chí.
-Mà cái người hợp này, thường thường phải trải qua vô số khảo nghiệm, nếm chịu hàng nghìn đau khổ, đây chính là lý do, trên chân linh đại lục, nhiều cường giả võ hoàng, nhưng người được truyền thừa y bát võ hoàng lại lác đác không có mấy.
Giọng nói Sở Hành Vân trang nghiêm, như trình bày thiên địa chân lý.
Là một tên tuyệt thế võ hoàng, Sở Hành Vân đối với tâm tình võ hoàng, hoàn toàn hiểu rõ, hắn sống nghìn năm, cũng không có một gã truyền nhân, chỉ vì truyền thừa y bát dễ, truyền thừa y bát lại quá khó khan.
Nói xong, Sở Hành Vân nhìn về phía nam tử, cười nói như trước:
-Ngoại trừ vài điểm vừa rồi, hành vi cử chỉ của ngươi cũng cõ kẽ hở, quá nóng lòng, không có sự bình tĩnh của cường giả võ hoàng.
-Lời này là thế nào?
Nam tử vô ý thức hỏi lại, trong lúc vô tình, hắn đã rơi vào trong lời nói của Sở Hành Vân, khó có thể tự mình suy nghĩ, chỉ có thể mở miệng hỏi.
-Khảo nghiệm còn chưa bắt đầu, ngươi cường điệu y bát nghìn năm của võ hoàng, còn nói có thể để cho ta tiến nhập băng hồn huyết trì, rèn luyện khí lực, đề thăng tiềm lực, đây là điểm thứ nhất.
-sau khi ta đồng ý khảo nghiệm, đang chuẩn bị bắt đầu, ngươi đột nhiên thi triển thần thông, mạnh mẽ giúp ta đề thăng tu vi, do đó làm ta vững tin, ngươi có thủ đoạn thần bí, có thể để cho ta cường đại hơn, đây là điểm thứ hai.
Nói đến đây, Sở Hành Vân giơ hắc động trọng kiếm trong tay lên, đột nhiên nhếch mệnh cười:
-Có thể ngươi không biết, chuôi trọng kiếm trong tay của ta có chút huyền diệu, theo tu vi của ta đề thương, trọng lượng cũng gia tăng mãnh liệt, ngươi giúp ta tăng tu vi, nó lại không cải biến.
-kế sách của ngươi, nhiều kẽ hở lắm, mặc kệ nhìn từ khía cạnh nào, đều rất khó lừa bịp ta, ngay cả phương pháp đoạt xá của ngươi, cũng cực kỳ thô ráp, cần mượn ảo trận trùng tùng, mới có thể rót ba hồn bảy vía vào ta, đến cuối cùng, ta đều có chút không nhịn được, chủ động phối hợp với ngươi.
Sở Hành Vân đã làm người hai đời, đối với âm mưu tính toán, ít người có thể so cùng hắn, nguyên nhân chính là như vậy, bố cục nhìn như hoàn hảo không sứt mẻ, trong mắt hắn, lại chồng chất kẽ hở vô số.
Khi âm mưu còn chưa bất đầu, hắn đã xem thấu toàn bộ, mọi cử động, ngôn ngữ, tát cả đều phối hợp với nam tử, làm cho hắn tưởng rằng đã nắm trong tay hết thảy.
Không biết, loại cảm giác này, chính là do Sở Hành Vân cố ý tạo nên!
Tính toàn người, lại bị người gài lại bẫy.
Một loại cảm giác này, rất khó chịu, làm nam tử có chút bii thương, có xung động hoài nghi cuộc sống.
Ba b aba!
Tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên.
Phát ra từ tay của nam tử, hắn miễn cưỡng cười nhìn Sở Hành Vân:
-Ngươi rất thông minh, thông minh nằm ngoài dự đoán của ta, chính xác, đây đều là âm mưu của ta bố chí, những thứ ngươi vừa thấy, tất cả đêu là ảo trận.
Tiêng nói của hắn vừa dút, hư không xung quanh bắt đầu vặn vẹo, pho tượng tiêu thất tại chỗ, thay vào đó là một tòa cung điện hoang vắng, duy chỉ còn lại huyết trì.
-Ảo trận bát cấp, đã bị hết năng lượng, ngươi chỉ là một luồng tàn hồn, muốn bố trí trận pháp này, cũng bỏ ra không ít công phu đi?
Sở Hành Vân cười híp mắt nhìn nam tử âm chập.
-nói đúng ra, ta hao tốn 1387 năm, nhưng không nghĩ tới đã bị ngươi liếc mắt nhìn qua, lại còn không chút kiêng kị, phun ra âm thanh trào phúng.
Lời của nam tử lành lạng, khuôn mặt hiện lên lãnh ý, cười nói:
-May là, quá trình không có ý nghĩa, chỉ cần kết quả làm kẻ khác thỏa mãn, như vậy là đủ rồi.
-Ta thi triển linh hồn bí pháp, đã từ từ ăn mòn ba hồn bảy vía của ngươi, chỉ cần ta động tâm niệm, có thể đoạt xá sống lại, điểm này, cho dù ngươi thông minh hơn, cũng không có tác dụng/
Nam tử phát sinh ra một tiếng cười thỏa mái.
ở trong mắt hắn, Sở Hành Vân chỉ có tu vi thieenlinh, căn bản không tiếp xúc được với linh hồn, hắn thi triển bí pháp, từ lâu đã sắp xếp, toàn bộ cục diện, còn đang trong khống chế.
-Ngươi không biết, thực tại ngu muội.
Sở Hành Vân lắc đầu, giọng nói khiến nam tử bộc phát ra tực giận, rõ ràng Sở Hành Vân sẽ bị đoạt xá, lại còn dám mắng hắn vô tri, thật là lớn mật.
Vẻ mặt hắn lãnh ý, vừa muốn nói, đột nhiên, nam tử lộ ra vẻ thông khổ không gì sánh được, trong hư không, từng đạo linh hồn xuất hiện, đốt từng khúc, cuối cùng biến thành hư vô.
-Điều này sao có thể?
Khuôn mặt nam tử tràn đầy khó tin, bí pháp linh hồn của hắn, mạng lưới linh hồn đứt gãy hết, căn bản vô pháp chạm đến Sở Hành Vân.
-Ta đã sớm nhìn ra âm mưu của ngươi, nếu như không có thủ đoạn bảo mệnh, sao lại có thể phối hợp mệt nhọc như vậy.
Linh hồn bí pháp hắn nắm giữ, có thể nói là rộng lớn, mặc dù cảnh giới thấp, nhưng nếu muốn cắt đứt linh hồn lực của luồng tàn hồn, là cực kỳ đơn giản, không tốn nhiều sức.
Tên nam tử này đã bị nhốt chỗ này đã bảy ngàn năm, sốt ruột rời đi, đã từ từ hóa thành ma chướng, khiến cho ngu muộ vô tri.
Lúc này, nam tử bắt đầu tỉnh ngộ.
Cả gương mặt hắn đều tràn đầy lúng túng, nhưng đồng thời, hắn sinh ra một tia nghi hoặc, Sở Hành Vân đã sớm biết rõ âm mưu, vậy tại sao còn lãng phí thời gian, làm trò với hắn?
Vẻ nghi hoặc hiện lên khuôn mặt của hắn, bị Sở Hành Vân nhìn thấu.
Chỉ bất quá, hắn không có tiếp tục giải thích, hai mắt khẽ nâng lên, xuyên qua nam tử, tập trung trên huyết trì.
Chẳng biết từ lúc nào, huyết trì đã khô cạn.
Giữa ao, có một con mèo khả ái.
Trong mắt con mèo kia lóe ra tinh quang, than nhẹ muống tiếng, thân hình hóa thành huyễn ảnh hư vô, ngay lập tức xuất hiện tại trong hư không, đôi mắt đảo qua, nhìn xuống nam tử âm lãnh, đầu lưỡi không ngừng nếm miệng nhỏ của mình.