Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 757: Chân chính muốn đoạt được

Chương 756: Chân chính muốn đoạt được

Phạm Vô Kiếp hít vào một ngụm khí lạnh.

Thân là chi chủ Vạn Kiếm Các, hắn đối với Bạch y trung niên vô cùng hiểu rõ.

Nơi trước mắt chính là Kiếm Trủng trong truyền thuyết, từ thời điểm Vạn Kiếm Các sáng lập tới nay, nơi đây đã tồn tại, ngàn vạn kiếm khí đứng vững ở đây, trải qua ngàn năm thời gian, kiếm ý tăng lên không ngớt.

Cũng ở trong Kiếm Trủng này, Kiếm Linh đúc lại truyền kỳ cổ kiếm, thanh Lăng Thiên Chi Kiếm này chính là chiếu theo truyền kỷ cổ kiếm đúc lại, uy năng cường đại, không có cách nào hình dung, phá thiên trảm địa, một chiêu không gì trở ngại.

Nhưng hiện tại hắn lại nói, hắn tận mắt trông thấy kẻ trộm nhưng lại không dám động thủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Linh Mạch bị trộm.

Nếu không phải chính tai nghe thấy, Phạm Vô Kiếp thậm chí còn cho rằng mình đang nằm mơ.

Vẻ mặt của Phạm Vô Kiếp khiến Bạch y trung niên có chút lúng túng, hắn hắng giọng, nói sang chuyện khác:

-Con mãng xà này đã nuốt hết Linh Mạch, nói vậy cũng sẽ không quay lại, việc này cứ thế cho qua đi, đúng rồi, lần này Lục tông thi đấu kết quả thế nào, tại sao ta lại không cảm nhận được khí tức của Lạc Vân cùng Bách Lý Cuồng Sinh?

-Hai người này đều là thiên tài ngàn năm hiếm gặp, cũng là người ta coi trọng nhất, chỉ cần bọn họ có thể vững vàng tu luyện, cảnh giới Võ Hoàng chỉ là vấn đề thời gian!

Bạch y trung niên không chút khách khí khen ngợi, chỉ là sắc mặt Phạm Vô Kiếp có chút khó coi, khom người nói:

-Bẩm Lão tổ, lần này Lục tông thi đâu, Lạc Vân cùng Bách Lý Cuồng Sinh đều có thu hoạch, đều đột phá Âm Dương Cảnh, mà Lạc Vân càng thêm nổi bật, một trận thành danh, đạt chức thủ khoa.

Nghe vậy Bạch y trung niên mắt sáng lên,nhưng hắn còn không có cao hứng được bao lâu, Phạm Vô Kiếp đã thở dài nói:

-Nhưng sau khi Lục tông thi đấu kết thúc, Lạc Vân tự kiêu, thừa dịp ta trở lại Vạn Kiếm Các, rat ay giết chết hai Kiếm chủ, đồng thời lôi kéo Bách Lý Cuồng Sinh, hiện tại cả hai người đều không có tăm tích!

-Không chỉ vậy, Lạc Vân quản lý ngoại môn Vạn Kiếm Các cũng triệt để rối loạn, khiến ta hồi lâu mới có thể đè xuống, bằng không e sợ là Vạn Kiếm Các đều sụp đổ.

-Lại có việc này!

Bạch y trung niên trợn to hai mắt, nguyên bản tinh thần phấn chấn, lập tức trở nên lu mờ ảm đạm.

Hắn dựa vào đài cao, tràn đầy thất vọng nhìn chăm chú Lăng Thiên Chi kiếm, than thở:

-Từ sau khi đúc lại truyền kỳ cổ kiếm, ta không ngừng tìm kiếm người thừa kế thích hợp, nhưng mặc kệ ta tìm kiếm như thế nào, cuối cùng kết quả đều không vừa ý người.

-Mấy năm qua ngươi quản lý Vạn Kiếm Các, Vạn Kiếm Các xuất hiện không ít nhân tài nhưng tất cả đều không được chết tử tế, thiên tài hiếm thấy như Lạc Vân cùng Bách Lý Cuồng sinh lại cũng chạy án không tung tích…

Bạch y trung niên cao giọng cảm khái, Phạm Vô Kiếp chỉ lẳng lặng đứng một bên không nói nửa lời.

Một lát sau, bạch y trung niên rốt cuộc mới dừng lại, Phạm Vô Kiếp kính cẩn nói:

-Hai ngưởi LẠc Vân cùng Bách Lý Cuồng Sinh thiên phú tuy mạnh nhưng tính tình lại giả dối, nếu để bọn hắn kế thừa truyền kỳ cổ kiếm sẽ chỉ làm lão tổ hổ thẹn, may là lần này Lạc Vân lạc vân giành được chức thủ khoa, cũng đem lại cho Vạn Kiếm Các nhiều tài nguyên tu luyện.

Ta thân là Các chủ, chắc chắn sẽ xử dụng nguồn tài nguyên này một cách thích đáng, không ngừng bồi dưỡng ra thiên tài yêu nghiệt để lão tổ nhanh chóng tìm được người thừa kế thích hợp!

Nói đến đây, Phạm Vô Kiếp trực tiếp quỳ một chân trên đất, biểu hiện cực kỳ cung kính, nhưng phía dưới con ngươi của hắn lại lập loè ánh sáng lạnh lẽo, tràn ngập xem thường, trào phúng.

Nhưng thần sắc này của hắn bạch y trung niên cũng không nhìn thấy, hắn đưa tay đỡ Phạm Vô Kiếp dậy gật đầu nói:

-Việc này giao cho ngươi xử lý, ta rất yên tâm, bất quá, ngươi hãy lưu ý Lạc Vân cho ta.

-Đó là đương nhiên!

Phạm Vô Kiếp khom người gật đầu, bước lùi lại, chậm rãi rời khỏi Kiếm Trủng.

Ầm ầm ầm!

Vầng ánh sáng long lánh lần thứ hai hiện ra, thân hình Phạm Vô Kiếp bước ra nó lập tức biến mất. Mà sự cung kính trên mặt Phạm Vô Kiếp cũng biến mất, chỉ còn giễu cợt sâu sắc.

-Được lắm Kiếm Linh ngàn năm, cuối cùng ngươi cũng chỉ là kẻ nhu nhược, rụt đầu rụt cổ ở Vạn Kiếm Các mấy ngàn năm, chỉ lo sợ bị thua bị thương.

-Sau khi đúc lại truyền kỳ cổ kiếm, ngoài mặt tuy là tìm người thích hợp truyền thừa, bên trong còn không phải sợ hãi kẽ thù tìm tới mà tìm một kẻ chết thế sao.

Phạm Vô Kiếp nhìn về phía vách đá, ngôn ngữ hành vi hoàn toàn bộc lộ ra ý giễu cợt, hắn đảm nhiệm vị trí các chủ Vạn Kiếm Các nhiều năm, đã sớm nhìn thấu tâm tư bạch y trung niên.

Hắn nhếch miệng cười lớn một tiếng, châm biếm nói:

-Mấy chục năm qua, phàm là người thích hợp thừa kế, ta đều âm thầm ra tay, âm thầm giết chết, như vậy ta sẽ vĩnh viễn chưởng quản truyền kỳ cổ kiếm, mà ngươi, cũng phải dựa vào ta mà sinh.

-Kẻ ngu xuẩn như ngươi lại còn cho rằng ta sẽ tận tâm xuất lực, không biết ngươi đã sớm bị ta xoay quanh, dù là Lạc Vân hay Bách Lý Cuồng Sinh, bọn hắn cũng phải chết trên tay ta!

Phạm Vô Kiếp gần như phát tiết nội tâm, thanh âm như rống lên, những thứ này hắn chôn giấu trong lòng nhiều năm, chưa bao giờ tiết lộ với ai

Người khác đều nghĩ hắn hành động đều là vì quyền lợi, vì chức vị Các chủ của hắn, kỳ thực không phải như vậy.

Cái mà Phạm Vô Kiếp chân chính muốn có, là truyền kỳ cổ kiếm, chứ không phải là cái chức danh Các chủ!

Chính vì vậy hắn mới không ngừng ám sát những thiên tài, triệt để khống chế Vạn Kiếm Các, hắn phải khống chế tất cả trong tay, không cho phép xuất hiện bất cứ sai lầm gì.

-Bất quá lời của Kiếm Linh có chút quái lạ, nhiều lần cường điệu Lạc Vân, xem ra ta chỉ bôi nhọ thanh danh của hắn vẫn chưa đủ, tốt nhất là có thể giết chết hắn mới triệt để giết chết vọng tưởng của Kiếm Linh…

Phạm Vô Kiếp hồi tưởng lại một màn vừa rồi, vừa đi vừa suy tư đến một số việc.

Tâm tư buồn phiền đồng dạng còn có tông chủ Tinh Thần Cổ tông, Cổ Phồn Tinh.

Giờ khắc này hắn đứng bên trong Tinh Thần điện, hai tay chắp sau lưng, đi qua đi lại, khi thì ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa, vô cùng lo lắng.

Ngược lại Liễu Vấn Thiên lại tương đối trấn định, hơi nhấp ngụm trà, thần thái tiêu sái, tùy ý.

Thời khắc này ở ngoài Tinh Thần điện bỗng nhiên có một đạo tinh quang lướt tới.

Ánh sao mở ra, người đến là Liễu Cổ Khung, trên người hắn mặc một bộ trang phục màu đen, vừa bước vào Tinh Thần điện liền nhanh chân đi tới trước mặt Cổ Phồn Tinh, lại nghe Cổ Phồn TInh giành nói:

-Tình hình cụ thể thế nào?

-Sau mấy ngày chỉnh đốn, hết thảy tinh anh của Tinh Thần cổ tông đã tập kết, tổng cộng có tất cả 13 vạn người, trong đó Niết Bàn cảnh hai người, Âm Dương cảnh tám người, Thiên Linh Cảnh 4,500 người, còn lại đều vì Địa Linh Cảnh giới.

Liễu Cổ Khung trả lời , tiếng nói có chút thổn thức.

Lần này Lục tông thi đấu, Tinh Thần cổ tông tổn thất nặng nề, đặc biệt là sức chiến đấu cao cấp, tổn hại không ít, bằng không, con số cũng sẽ không đơn bạc như vậy.

-Nếu tập kết xong xuôi, vậy liền lên đường đi!

Cổ Phồn Tinh đã sớm không thể chờ đợi được nữa, hắn hơi nghiêng người, vọt thẳng ra Tinh Thần điện, đến giữa Thánh Tinh thành.

Thời khắc này tuy là đêm khuya, nhưng dưới ánh sáng của những chòm sao Thánh Tinh thành lại sáng như ban ngày, trong thành trì, vô số đạo thân ảnh, tỏa ra ý chí chiến đấu hừng hực.

Ánh mắt Cổ Phồn Tinh chậm rãi đảo qua trên đám người, hắn nâng tay lên, cao giọng nói:

-Chư vị, vì gia tộc, cũng vì Tinh Thần cổ tông, chúng ta lên đường đi, hướng về Vạn Kiếm Các đòi một cái công đạo!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch