Tiếng nói của Sở Hành Vân truyền ra, để cảm 3 người đàn ông trung niên như bị một lợ kiếm sắc bén xuyên qua, miệng mở ra, phun ra một ngụm máu lớn, cả gương mặt trở nên hồng hào.
Bọn họ ngã co quắp trên mặt đất, hai tay run rẩy, đến binh khí cũng không cầm được.
Giang Phong, liền chết như vậy, hơn nữa, Sở Hành Vân còn nói trước mặt mọi người, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh Giang Bộ Tiêu đến tìm hắn, bá đạo cỡ nào, quả thực là không để Giang Bộ Tiêu vào trong mắt.
Đám người chung quanh từ lâu đã kinh ngạc đến ngây người, từng cái một đều trợn mắt ra, phàm là nơi ánh mắt Sở Hành Vân đảo qua, mọi người đều khom lưng cúi đầu, cũng không dám thở mạnh một cái.
-Đi thôi.
Sở Hành Vân không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, xoay người nhìn về phía Tô Tĩnh An, thần thái khôi phục như thường, không còn bá đạo như vừa nãy.
Trái tim kinh hoàng của Tô Tĩnh An, bây giờ mới phục hồi lại, vẫn chưa hết sợ hãi gật đầu.
Tu vi Giang Phong, là thiên linh tầng chín, lấy âm dương tầng một như Tô Tĩnh An, nếu muốn ra tay, cũng có thể giết đi dễ như ăn cháo.
Chỉ là, hắn không thể làm được như Sở Hành Vân.
Ánh mắt vừa nãy, thậm chí Tô Tĩnh An không nhận ra được khí tức của Sở Hành Vân, sau một giây, thân thê Giang phong liền tiêu tan thành mây khói, ngay cả một tiếng kêu rên cũng không phát sinh.
Tô Tĩnh An vốn tưởng rằng, hắn cùng Sở Hành Vân đều là âm dương cảnh, mặc dù có chênh lệch tu vi, nhưng cũng không cách biệt quá xa.
Hiện tại, Tô Tĩnh An cảm thấy ý nghĩ này có chút buồn cười, hắn cùng Sở Hành Vân, đã không phải là người của một thế giới,
Nhìn bóng lưng của Sở Hành Vân cùng Tô Tĩnh An rời đi, mọi người đều lập tức rời khỏi, bầu không khí này quá ngột ngạt, để bọn họ có chảm giác hít thở không thông, không dám ở lâu.
Cho đến ba người đàn ông đang nằm trên mặt đât, cũng như được đại xá lúc này mới cẩn thận từng tí một, không dám kiêu căng như vừa nãy.
Trong lòng bọn họ biết, không phải Sở Hành Vân không dám giết bọn họ, mà là lười động thủ, bằng không, chỉ một ánh mắt, cũng đủ lấy đi tính mạng của bọn họ.
-hiện tại, chúng ta phải làm sao?
Một người đàn ông chậm rãi lau đi máu trên khóe miệng, liếc nhìn bột mịn còn đang bay đầy trời, vẻ mặt khó coi đến cực điểm, con trai Giang Bộ Tiêu, Giang phong, hồn phi phách tán, chết trước mặt mọi người, việc này truyền đi, e là cả Thành lăng thanh đều run rẩy.
-Việc này không phải chúng ta có thể quan lý.
Người đàn ông khác thở dài, nói ra:
-Đem viecejc này bẩm báo cho lão gia đi, sao đó đành nghe theo ý trời.
Nghe được lời nói này, hai người còn lại đều run rẩy, thần thái đọng lại, sau đó liền phát ra tiếng thở dài liên tiếp.
Mọi người đều biết, tính cách Giang Bộ Tiêu thô bạo, một lời không hợp, liền động thủ giết người, cũng cực kỳ bao che khuyết điểm, lúc nào cũng dung túng cho Giang Phong.
Hiện tại, Giang Phong chết rồi, Giang Bô Tiêu sẽ nổi điên, đến lúc ấy, ba người bọn họ khó thoát khỏi tội lỗi, sống hay chết, không cách nào đoán trước, chỉ có thể yên lặng chờ xử lý.
ở thời gian ba người thở dài bất đắc dĩ, tin tức Giang Phong bị giết, đã lan truyền khắp Thành Lăng Thanh.
Cái Tên Giang Phong, không người nào không biết, bây giờ, đột nhiên bị một tên tán tu giết chêt, hóa thành bụi, chết không thể chết hơn, làm cho mọi người đều khiếp sợ.
Càng chán động hơn là, sau khi tên kia giết Giang Phong, còn hoang nghênh Giang Bộ Tiêu đến báo thù.
Tin tức này vừa truyền ra, làm mọi người đều chấn động.
Không ít người khen ngợi hành động của Sở Hành Vân, rốt cũng thành trừ một khối u ác tính cho Thành Lăng Thanh, Giang phong chết không hết tội, nhưng nhiều người cũng thở dài, cảm thấy Sở Hành Vân không thể sống lâu nữa, chẳng mấy chốc sẽ chết trong tay Giang Bộ Tiêu.
Ngoại giới chấn động, nhưng nơi rừng trúc sâu xa ở thành lăng thành hoàn toàn bình tĩnh, Sở Hành Vân cùng Tô Tĩnh An đi vào trong đó, chỉ cần đi qua rừng trúc này sẽ đến được Thanh Trần các.
-Ta ra tay giết Giang Phong, còn làm Giang Bộ Tiêu nổi giận, Tô huynh không cảm thấy là sai lầm sao?
Sở Hành Vân thấy Tô Tĩnh An vẫn im lặng, liền đặt một câu hỏi.
-Xác thực có chút không thỏa đáng, hơn nữa, ta cũng rất kinh ngạc hành động của ngươi.
Tô Tĩnh An mở miệng, hai cón mắt vẫn nhìn về phía trước, chỉ có điều:
-So với kinh ngạc, ta vẫn lựa chọn tin tưởng Lạc Vân các chủ làm vậy, là có đạo lý của ngươi, nếu tin tưởng ngươi, ta cần gì phải nói.
Nghe được lời của Tô Tĩnh An, khóe miệng Sở Hành Vân nở nụ cười, một đời trước, hắn trở thành bạn sinh tử của Tô Tĩnh An, cũng là bởi vì sự tin tưởng này.
Mà ở kiếp này, Tô Tĩnh An vẫn như trước, là người chân thành, chưa bao giờ hoài nghi hay phỏng đoán.
Bằng vào điểm này, Sở Hành Vân tự nhủ, nhất định phải giúp Thất Tinh Cốc vượt qua ải này.
Hai người chậm rãi đi ra khỏi rừng chúc, trong tầm nhìn, có một tòa lầu các hiện ra, diện tích rộng lớn, khí tức thanh lịch, xung quanh còn có tầng tầng linh trận, linh quang lấp lóe, có mấy phần uy nghiêm.
Tô Tĩnh An mang theo Sở Hành Vân đi qua linh trận, tay phải vươn ra, đem cửa lớn đẩy ra.
Xèo một tiếng.
Hầu như trong lúc đồng thời, một thân ảnh bước ra, linh lực đảo loạn một phương, khí tức cường hoành.
Thân ảnh uyển chuyển này, chính là của Tô Mộ Chiêu.
-Sư huynh, sao ngươi trở về rồi?
Tô Mộ Chiêu kinh ngạc nhìn Tô Tĩnh An, con ngươi đảo qua, nhìn thấy Sở Hành Vân, đôi mắt nhíu lại, cảm giác có gì đó không đúng.
Tô Tĩnh An đi tới Vạn Kiếm Các, nàng biết rõ, chỉ có điều, từ Thất Tinh Cốc tới Vạn Kiếm Các, khoảnh cách cực kì xa xôi, cho dù là phi hành ngày đêm cũng phải mất 3 ngày, theo lý mà nói, Tô Tĩnh An chỉ vừa tới Vạn Kiếm Các.
-Chuyện này rất dài dòng, ta vẫn nên đi xem tình hình Phó cốc chủ một chút.
Sở Hành Vân cười nhạt một tiếng, sau đó thu hồi linh ẩn áo choàng, nhìn về phía Tô Mộ Chiêu.
Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này, Tô Mộ Chiêu kinh ngạc, nhìn về phía Tô Tĩnh An, đã thấy Tô Tĩnh An cười gượng, nhẹ giọng nói:
-Sư muội, những việc này để sau, trước hết để Lạc Vân các chủ xem tình huống cho nghĩa phụ, nếu không Giang Bộ Tiêu không đợi được, sẽ đến quấy rối.
-Giang Bộ Tiêu? Việc này có quan hệ gì với hắn?
Mặc dù Tô Mộ Chiêu thông minh hơn người, giờ khắc này, nàng cũng không hiểu hai người này đang nói cái gì.
Nhưng mà, nàng cũng gật đầu, đón Sở Hành Vân vào Thanh Trần các.