WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 596: Dưỡng Đức (2).

Chương 596: Dưỡng Đức (2).




Dịch:lanhdiendiemla.

Vào lúc này Tam Xích quay trở về, tay cầm bốn món quà tinh xảo, phía sau còn có hai thủ hạ, một mang sọt đừng đầy rau củ cá thịt, một vác bao đựng 50 cân bột.

Vác tới trước mặt Lý Chí, Thẩm Mặc nhấn mạnh:

- Đây là lễ vật Quốc Tử giám thăm hỏi lão phu nhân, sau này ta báo cho Cao tế tửu chi trả.

Lý Chí đương nhiên là biết y sợ mình mất thể diện mới nói như vậy, vành mắt đỏ lên:

- Đại nhân không cần nói nữa, tại hạ nhận là được...

Tư vị nhận của bố thí rất khó tiếp nhận, nhưng đôi lúc ngươi phải chấp nhận... May là trời đã dần tối, không nhìn rõ mặt nữa.

Thẩm Mặc vỗ cánh tay hắn, cười ôn hòa nói:

- Huynh cứ về trước đi, một lát nữa mấy người bọn họ sẽ mang đồ tới, ngày mai chúng ta lại gặp.

Lý Chí càng thêm cảm động, không ngờ Thẩm Mặc chu đáo đến thế, chiếu cố cho thể diện của mình ---

Nếu như bảo bọn Tam Xích mang đồ theo hắn về cùng, trong mắt người nhà, chắc chắn là của bố thí rồi, bọn Tam Xích được cảm tạ, Thẩm Mặc được nhớ ơn, nhưng Lý Chí thành người không liên quan, sao được ánh mắt sùng bái của người nhà.

Chỉ cần Tam Xích tới chậm hơn chốc lát, bọn họ đất nhiên vẫn được cảm tạ, nhưng công thần chủ yếu là Lý Chí... Xem đi, người ta muốn lấy lòng ta nên mới mang tới tặng đó...

Tính chất hoàn toàn khác biệt.

Có người nói, muốn kết giao với một nam nhân, trước tiên phải cho hắn thể diện, Thẩm Mặc rất tán đồng câu nói đó, y viết danh thiếp, sai đám Tam Xích cầm lấy, theo địa chỉ Lý Chí để lại, tìm tới nhà hắn, thay y thỉnh an lão thái gia.

Khi về tới nhà, Nhược Hạm và Nhu Nương đã sắp ăn cơm xong rồi, thấy y không ngờ lại về nhà vào lúc này, Nhu Nương vội đứng dậy hầu hạ Thẩm Mặc rửa tay, Nhược Hạm cười nói:

- Đợi tới tối thấy chàng chưa về, còn tưởng chàng ăn cơm ở ngoài cơ.

Gần đây trong lòng y phiền muộn, thường xuyên lang thang bên ngoài, không về nhà ăn cơm, các nàng cũng quen rồi.

Vì sao lại phiền muộn? Nếu ngươi từ tỉnh trưởng một tỉnh giàu có nhất toàn quốc, thoáng cái biến thành thư viện trưởng. Rồi từ suốt ngày bận rộn, thành không có việc gì để làm, ngươi cũng buồn bực.

Y không muốn tâm tình của mình ảnh hưởng tới vợ con, thà ở ngoài lang thang còn hơn là làm hỏng hình tượng cường đại xưa nay của bản thân. Chẳng biết phải đánh giá loại hành vi này ra sao, là đánh gẫy răng cố nuốt hết vào bụng, hay là chết còn giữ sỉ diện? Thẩm Mặc vừa rửa tay vừa nói với phu nhân:

- Ài, vốn muốn mời người ta ăn cơm thật đấy, kết quả người ta nhớ vợ nhớ con, không chịu ăn cơm của ta, đành đường ai nấy đi, về nhà thôi.

Lúc này Nhược Hạm sai hạ nhân tới bếp làm cơm cho lão gia, y lắc đầu nói:

- Không cần lãng phí, ta ăn nốt cho các nàng là được rồi.

Nói xong y chùi tay, tự xới cho mình một bát cơm, đem mấy món ăn trộn làm một, rồi ăn ào ào.

A Cát và Thập Phần hết sức tò mò:

- Sao cha lại ăn cơm thừa?

Thẩm Mặc trợn mắt lên:

- Hôm qua cha dạy các con Mẫn Nông, đọc thể nào hả?

- Sừ hòa nhật đương ngọ, hãn tích hòa hạ thổ. Thùy tri bàn trung xan, lạp lạp giai tân khổ....

Hai đứa bé tranh nhau đọc:

Cày đồng đang buổi ban trưa

Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày

Ai ơi bưng bát cơm đầy

Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.

Chúng ta thường nghĩ nó là ca dao Việt Nam, thực chất là thơ dịch.

- Hiện giờ đã hiểu chưa?

Nhược Hạm ở bên cạnh cười chúm chím:

- Cha đang làm mẫu cho các con đó.

- À, thì ra là như thế.

A Cát và Thập Phần tựa hiểu tựa không nói:

- Vậy sau này có cơm thừa để cho cha ăn hết.

Thẩm Mặc thiếu chút nữa nghẹn chết, thầm nghĩ:" Sao ta lại sinh ra hai cái thằng Tiểu Vương Bát Đản thế này?"

Nhược Hạm vội bảo Nhu Nương đem hai thằng tiểu quỷ đi chơi với Bình Thường, tránh cho chúng lại nói những lời kinh người khiến phu quân chết nghẹn, nàng múc cho y chén canh, dịu dàng hỏi:

- Chàng có sao không?

Thẩm Mặc uống một ngụm canh mới thông hơi được:

- Làm sao được chứ? Ai mà chưa từng nghẹn.

- Thiếp chưa bao giờ.

- Khi nàng còn nhỏ nhất định là có, chỉ là không nhớ mà thôi.

Thẩm Mặc bĩu môi, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Nhược Hạm mặt thì cười, nhưng trong lòng lấy làm lạ, bởi vì gần đây hành động của Thẩm Mặc đúng là có chút khác thường. Vốn ban đầu y là một người rất cầu kỳ từ việc từ ăn cho tới mặc, như đồ nhăn là không mặc, nhưng gần đây chẳng những y không mặc tơ lụa gấm vóc nữa, mà bắt đầu ăn cả cơm thừa canh cặn rồi, làm sao Nhược Hạm không suy nghĩ cho được.

Thẩm Mặc cúi đầu ăn, Nhược Hạm ngồi suy nghĩ. Y vốn không như thế, hiện giờ từ Tô Châu tới Bắc Kinh, từ Tô Châu tới Bắc Kinh, từ tuần phủ biến thành tẩy mã, chênh lệch trong đó, dù là người bên cạnh như nàng cũng cảm thụ được.

Khi làm tuần phủ Tô Tùng, Thẩm Mặc kỳ thực chính là thổ hoàng đế, có quyền sinh quyền sát trong địa phận, mặc sức thể hiện tài năng, đi đến đâu cũng có đoàn người theo sau, bất kể làm gì cũng có đoàn người ủng hộ, bất kể nói gì cũng có cả đoàn người chăm chú nghe.

Hiện giờ thì sao? Chưa nói hồng bào biến thành lam bào, còn ở trong kinh thành, quan viên nhiều như chó, lại làm chức nhàn, cả ngày chẳng có việc gì, còn phải cẩn thận đối đãi, không dám đắc tội với ai, không dám lộ ra chút bất mãn nào, tránh chuốc lấy phiền phức.

Cuộc sống này đối với người từng làm mưa làm gió một vùng mà nói, sống một ngày là một ngày dày vò, Nhược Hạm tin rằng trượng phu không tiếp nhận được sự thay đổi đó, nên mới thành ra thế này.

Suy nghĩ như thế, Nhược Hạm thấy lòng chua xót, nước mắt như muốn chảy ra, nhưng nàng biết, nam nhân coi thể diện lớn hơn trời, nếu an ủi y, càng làm cho Thẩm Mặc thêm buồn, liền nghĩ cách làm y vui, kể cho y cầu chuyện:

- Có một hòa thượng len lén mua tôm về luộc ăn, hắn thấy tôm nhảy lung tung trong nổi, vội chắp hai tay lại khấn:" A di đà phật, nhẫn nại một chút, nhẫn nại một chút, lát nữa chín rồi không còn đau nữa.”

Chuyện này xưa như trái đất, căn bản không gây cười cho Thẩm Mặc được chút nào, cười cho có lệ một cái, cảm thấy ăn no rồi liền lấy khăn ăn lau miệng. Đột nhiên lòng tỉnh ra, thấy Nhược Hạm mặt đầy mong đợi, mới biết ý tứ của nàng, bật cười:

- Nha đầu thối, lại còn dám bày trò với chồng, ta có phải là tôm đâu.

- Thiếp cũng không phải là hòa thượng.

Nhược Hạm cười híp mắt như hai vầng trăng non.

Thẩm Mặc cười lớn, sắc mặt dần nhu hòa trở lại, nắm lấy bàn tay nhỏ mịn mang của phu nhân, nhẹ nhàng nói:

- Xin lỗi, lại làm nàng phải lo lắng rồi.

Nhược Hạm lắc đầu:

- Vợ chồng với nhau nói lời này làm gì?

Rồi quan tâm nói:

- Chàng mau chóng tốt lên nhé, chàng là bầu trời của cả nhà, nếu tâm tình chàng không tốt, cả nhà ta cũng sẽ âm u suốt.

- Biết rồi mà.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Từ chuyển từ Tô Châu tới Bắc Kinh, đúng là hơi không quen, có điều đã điều chỉnh xong rồi, ngày mai chuẩn bị chính thức đi làm, bắt đầu cuộc sống mới.

- Thật sao? Vậy tốt quá.

Nhược Hạm reo lên:

- Có điều chàng phải đồng ý với thiếp một chuyện.

- Nàng nói đi.

- Đừng ngược đãi mình nữa.

Nhược Hạm vành mắt đỏ lên:

- Nhìn chàng ăn cơm thừa thiếp đau lòng lắm, nhà ta đâu có thiếu thốn chút đó...

- Phu nhân hiểu lầm rồi, không phải ta ngược đãi mình, cũng không phải là muốn tiết kiệm gì, mà thuần túy từ trong lòng cảm thấy không nên lãng phí.

- Sao chàng đột nhiên có suy nghĩ này?

Nhược Hạm lấy làm lạ.

- Mấy ngày qua điều nghe thấy nhìn thấy làm ta đầy cảm xúc.

Thẩm Mặc thở dài:

- Phạm Văn Chính nói, lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ. Hiện giờ ta chưa làm được điều này, cũng không có tư cách làm. Có điều ta cũng không thể lãng phí lương thực, trong khi bao nhiêu đồng liêu ăn không no, bách tính không có cái cho vào miệng.

Nhược Hạm áy náy nói:

- Là thiếp nghĩ quá tục rồi, nhà ta sau này bất kể thế nào cũng không được lãng phí lương thực.

Thẩm Mặc cười:

- Tĩnh có thể tu thân, kiệm có thể dưỡng đức, Gia Cát Lượng nói thế đấy, không sai được đâu.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.