Trừ các phương diện đều có giao tình, quan hệ không tệ ra thì Thẩm Mặc còn trọng điểm bồi dưỡng thế lực của mình. Ví như hiện giờ, đồng khoa đồng niên năm Bính Thìn đều coi y là lãnh tụ; đồng liêu Hàn lâm viện coi y là bằng hữu chí thân; quan viên văn võ đông nam coi y là huynh đệ sinh tử...
Đó toàn là công thần chiến tích đầy mình, tiền đồ chắc chắn, không thể đóng đếm.
Còn có một thứ cực kỳ có giá trị với Dụ vương -- Đó là vị thủ lĩnh Cẩm Y Vệ làm người ta nghe mà vỡ mật, Lục Bỉnh Lục thái bảo tự nhận là sư huynh của Thẩm Mặc, đối đãi với y không thể tốt hơn được.
Mà có giá trị hơn cả là tới ngay cả Gia Tĩnh đế cũng nhìn Thẩm Mặc với con mắt khác, tuổi còn nho nhỏ mà được đãi với lễ quốc sĩ. Hiển nhiên với Gia Tĩnh đế, Thẩm Mặc có khả năng đặc biệt.
" Nếu như có được Thẩm Mặc đi theo, Dụ Vương có nằm mơ cũng cười thầm." Trương Cư Chính nghĩ như thế.
Thẩm Mặc là ai cơ chứ? Bản lĩnh nhìn mặt đoán ý số một thiên hạ, sớm đã phát hiện ra mặc dù Tiểu Trương đại nhân luôn miệng nói mình không được Cao Củng ưa, nhưng thực ra thì hai kẻ này cùng một giuộc với nhau.
Hôm nay y tới đây là lọt vào bẫy rồi, Trương Cư Chính nhất định là sớm đã đợi mình ở cuối đường, cho nên mới vừa vặn gặp lúc y bước vào cửa, sau đó một kẻ cầm bánh ngọt, một kẻ mang bánh mặn, diễn một vở kịch dụ dỗ mình.
Sau đó Cao Củng chào cám ơn khán giả, Trương Cư Chính đơn tấu, thăm dò ý định của y, xem xem y có muốn đi theo Dụ vương hay không?
Đối với Thẩm Mặc mà nói đúng là muốn ngủ lại có kẻ mang gối tới, y đã lập kế hoạch khai hỏa với Yên Mậu Khanh, lúc này cần nhất là hậu phương chống đỡ, đánh tránh đơn độc đối đầu với Nghiêm đảng, nếu không bị tên gia hỏa như lang sói kia nuốt chửng.
Cao Củng có lợi hại đến đâu cũng không có con mắt tiên tri, đương nhiên không biết Thẩm Mặc trong lòng ông ta là cái bánh thơm phưng phức, sắp biến thành trái đắng đầy gai, cho nên mới dốc hết công sức mời chào hắn. Thẩm Mặc đương nhiên vui sướng lấy đồ xấu thay đồ tốt, kiếm món lợi lớn.
Mặc dù tâm đầu ý hợp rồi, nhưng Thẩm Mặc không định dễ dàng hạ mình như thế, y biết chuyện này giống như giái điếm và khách làng chơi, các cô nương càng làm ra vẻ đoan trang, các đại gia lại càng đeo đuổi. Cho nên chỉ cần ngươi có vài phần tư sắc, còn biết chút ca hát, đảo qua đảo lại, thế là thành danh kỹ.
Thúy Vân từng nói đùa y có tiềm chất danh kỹ, Thẩm Mặc cũng thấy thế, tất nhiên y phải vờn đối phương để bán bản thân với giá cao, sau này mới kiếm chác được chút địa vị. Vì thế nói với Trương Cư Chính:
- Hôm nay ta bị những lời của huynh làm chấn động, đầu óc u mê hết cả rồi, cho ta về nhà nghĩ thông suốt, rồi cũng ta lại nói đề tài này.
Trương Cư Chính mặt hiện vẻ thất vọng, nhưng chỉ thoáng qua là mất, cười gật đầu:
- Đương nhiên thôi, khinh thành là ao nước sâu không đáy, nguy cơ bốn phía, mỗi bước đi phải cẩn thận, Chuyết Ngôn huynh thận trọng là luôn luôn đúng.
Nói được những lời này là chứng minh hắn còn có tình người. Thẩm Mặc nhớ lại trước khi gặp Cao Củng, Trương Cư Chính đã cảnh báo với mình rất thẳng thắn rồi, nhưng bản thân chỉ thận trọng mà không đề phòng, chẳng trách hắn được.
Nghĩ tới đây Thẩm Mặc thấy người này còn đáng kết bạn, không cần đưa vào danh sách đen ngay lập tức.
Nhưng khi từ Quốc Tử giám đi ra, ăn hai miếng dưa hấu ướp lạnh ở quán ven đường, bị hơi lạnh buốt xương đánh thức, Thẩm Mặc nhận ra, tên gia hỏa Trương Cư Chính này cực kỳ đáng sợ, rõ ràng đã đồng ý cùng tiến cùng lui với mình, nhưng thoắt một cái liên hợp với Cao Củng để dụ gạt mình.
"Đây là loại hành vi gì? Là loại hai mặt điển hình! Đáng lẽ ra là mình phải rất tức giận mới phải, vì sao còn thấy kẻ này không tệ, đáng kết giao? Chỉ vì một câu nhắc nhở của người ta mà mình không phản ứng kịp, không thể trách Trương Thái Nhặc hắn sao?"
Nhưng sự thực có phải như thế không? Khi ấy cả trường học trống không, không có một bóng người ngoài, có gì sao không nói thẳng? Cần gì phải mập mờ như vậy? Nghĩ đi nghĩ lại, đều thấy không cần thiết.
Chỉ có một loại khả năng, Trương Cư Chính cố ý nói thế, dùng lời mơ hồ làm bản thân không thể lĩnh hội ngay, sau đó mới vỡ lẽ thì không thể trách gì được y.
Nghĩ thông mưu mô quanh co trong đó, Thẩm Mặc bắt đầu thấy bội phục Trương Cư Chính, y chợt phát hiện ra, vị môn sinh đắc ý của Từ các lão này là giảng quan thứ tịch của Dụ vương phủ, đồng thời thượng khách của Nghiêm phủ... Quan hệ giữa Nghiêm Tung, Nghiêm Thế Phiên với Trương Cư Chính cũng không tệ, tuy không có thâm giao, nhưng thường qua lại.
Đây không phải là kẻ hai mặt thì là gì? Nhưng cha con họ Nghiêm gian trá tới cực điểm, lại cho rằng Trương Cư Chính là kẻ quang minh lỗi lạc, là kẻ vô tư vô đảng, thoát khỏi tầng lớp tấp thường, không cho rằng hắn là người của Từ Giai.
Tên gia hỏa này làm sao có thể làm được? Vì sao bao nhiêu người nhìn vào mà không thấu? Thẩm Mặc cuối cùng ý thức được, tên gia hỏa này còn giỏi giao tế hơn cả mình, trên người hắn có thiên phú chính trị làm người ta đuổi hộc khói ra cũng không kịp, làm tất cả mọi người nhìn không thấu. Tất nhiên hắn có thể vững vàng qua lại với các phương.
Nghĩ tường tận được điểm này, trong lòng Thẩm Mặc bất giác ớn lạnh, lạnh hơn cả món dưa hấu ướp lạnh giải khát mùa hè, thẩm nghĩ:" Chẳng trách hắn luôn là kẻ cười cuối cùng, thì ra chẳng phải là may mắn."
Nghĩ vậy y càng kiên định sách lược theo sát đằng sau tên gia hỏa này, không phải lo lắng mình lựa chọn sai lầm, có thể chuyên tâm thực hiện mưu đồ của mình, còn tiền chọc ngoái ngầm hắn, đúng là nhất cử lượng tiện, bớt được không ít tinh lực.
Thế là tâm tình Thẩm Mặc tốt trở lại, ăn thêm ba miếng dưa hấu nữa, mới ném năm văn tiền trả cho chủ, lau miệng, đứng dậy nói:
- Buổi chiều chúng ta tới ti kinh cục.
Tam Xích đáp lời, Thẩm Mặc nhớ ra điều gì, hỏi tiếp:
- Phải rồi, hôm qua tới nhà Lý Chí tặng đồ chưa?
Tam Xích gật đầu:
- Đã tặng, cũng đã thỉnh an lão phu nhân rồi.
Hắn cười toe toét:
- Mặc dù hoàn cảnh Lý đại nhân không tốt lắm, nhưng lại cực kỳ hào phóng, cho ba người chúng tôi mỗi người một phong bao hai lượng.
Đối với người đi theo bên cạnh Thẩm Mặc, vài lượng bạc chẳng đáng để vào mắt, nhưng với Lý Chí nghèo móc túi nửa ngày không ra tiền thì là món cực lớn rồi. Cho nên Tam Xích nói:
- Thuộc hạ không chịu nhận, bảo hắn ấy thưởng quá nhiều. Lý đại nhân lại bắt thuộc hạ nhận, bảo nếu thuộc hạ không nhận thì sẽ không nhận đồ, hắn ta ương quá, hết cách, bọn thuộc hạ phải nhận.
- Hắn lấy đâu ra tiền? Không phải là còn cạo thủng nồi sao?
Thẩm Mặc lấy làm lạ.
- Thuộc hạ cũng thấy kỳ quái, thầm nghĩ hay là hắn vờ đáng thương để lừa đại nhân?
Bệnh nghề nghiệp của Tam Xích lại nổi lên:
- Thế là sau khi rời đi liền quay lại, trèo tường lẻn vào nhà hắn, kết quả nghe được hắn nói chuyện với phu nhân.
- Nói mau...
Thẩm Mặc giục:
- Phu nhân hắn đang trách hắn chết còn sĩ diện, vì thưởng người ngoài mà đem cả vòng tay hồi môn của nàng bán mất. Về sau thuộc hạ hiểu ra, té ra là Lý đại nhân trở về nhà trước, lấy vòng tay của phu nhân, tới nhà triêu phụng ở sát bên cạnh, đặt lấy 10 lạng bạc, thưởng cho bọn thuộc hạ 6 lạng, 4 lạng còn lại chuẩn bị mời đại nhân và lục đại nhân ăn cơm.
- Tên gia hỏa này còn giở cả cái trò đó ra nữa.
Thẩm Mặc bật cười.
- Hắn nói nợ ân tình của đại nhân và Lục đại nhân rồi, nếu nợ thêm đồ, thêm rượu thịt, thế nào cũng ấm ức tới sinh bệnh, cho nên phải mau chóng trả lại hai vị đại nhân, để " trả hết nợ, toàn thân thanh tịnh."
Tam Xích bổ xung:
- Câu cuối là nguyên văn của hắn.
- Vậy ra hai người bọn ta gây thêm phiền phức cho hắn à?
Thẩm Mặc dở khóc dở cười:
- Xem cái câu ủy khuất của hắn kìa.
Tam Xích cười:
- Đúng vậy, vị Lý đại nhân này đúng là không tầm thường.
- Cho nên ta mới nói, ta ghét nhất thành Bắc Kinh.
Thẩm Mặc đi trên con đường cái thành Bắc Kinh, cảm khí nói:
- To thì từ Nghiêm Tung, Từ Giai, Lục Bỉnh; vừa thì tới Nghiêm Thế Phiên, Viên Vĩ, Cao Củng. Nhỏ thì có Trương Cư Chính, Lục Quang Tổ, có kẻ nào tầm thường? Kẻ nào chẳng đầy chẳng mưu mô quỷ quái, đúng là toàn thứ biến thái. Ngươi nói xem bao nhiêu tên biến thái như thế tập trung vào một chỗ để làm cái gì hả?
Ban đầu y thấy đám thương nhân quan thân ở Tô Châu khó đối phó rồi, giờ đem so với đám biến thái vô sỉ ở thành Bắc Kinh này chẳng khác nào đom đóm so với mặt trăng.
Hiện giờ đám người này chẳng kẻ nào kém hơn y, thậm chí chỉ có hơn mà không có kém, đều có ưu điểm mà y không bì được, làm sao mà ngoi lên trong cái hoàn cảnh quái quỷ này bây giờ?
Có điều làm Tam Xích bất ngờ là, khi càu nhàu những câu này, mặt Thẩm Mặc lại mang nụ cười sáng lạn, tựa hồ rất thưởng thức hoàn cảnh bi thảm của mình. Hắn đột nhiên ngộ đạo:" Cao thủ không sợ cao thủ, cao thủ chỉ sợ cô dơn."
Thực ra thì sùng bái mù quáng đúng là hại chết người, Tam Xích suy đoán sai be bét rồi, Thẩm Mặc hận không thể biến đối thủ thành kẻ bại não, thế mới tiện cho y thực hiện đối thủ, chứ đối thủ mạnh thì sướng nỗi gì?
Sở dĩ y cười là là vì y ý thức được, sở dĩ đám biến thái tụ tập ở kinh thành là nhờ công một vị cao thủ biến thái ban cho, đó là trung hiếu đế quân Gia Tĩnh đế tiên sinh.
Đúng như lời nói của Lão Tử thần tượng của Gia Tĩnh:"kỳ chánh muộn muộn, kỳ dân thuần thuần, kỳ chánh sát sát, kỳ dân khuyết khuyết". Vị hoàng đế này quá giảo hoạt, quá biến thái, dùng quá nhiều thủ đoạn với hạ nhân, người thường căn bản không chống đỡ nổi. Cho nên ông ta đuổi hết người thành thực, tầm thường ra khỏi triều đình, để lại trong triều toàn hạng quái vật thiên phú dị bẩm.
*
* Chính lệnh mơ hồ, dân con thư thái, chính lệnh soi mói, dân con lo âu.
Thẩm Mặc cười là, khi Gia Tĩnh đế còn, tất nhiên là không có chuyện gì lớn, nhưng thế nào cũng có một ngày ông ta thăng thiên, khi ấy con ông ta phải làm sao?
Thẩm Mặc dự kiến được, hoàng triều đời sau, hoàng đế rất có khả năng bị cho ra rìa hóng mát, nhường vũ đài cho đám yêu nghiệt này biểu diễn.
Nghĩ tới đó y cảm thấy rất khoái trá, tuy đó còn là chuyện xa vời.