WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 601: Chiêu Sư (1).

Chương 601: Chiêu Sư (1).




Dịch: lanhdiendiemla.

Buổi chiều Thẩm Mặc tới Ti Kinh cục.

Lần này Vương Khải Minh có mặt, vừa nhìn thấy Thẩm Mặc, cái mặt thớt đó liền cười toe toét, khom lưng cúi đầu đi tới:

- Đại nhân, ngài có việc gì cứ chuyển lời, tiểu nhân làm cho ngài ngay, cần gì phải đi cho vất vả.

- Lần sau sẽ làm thế.

Nói tới đó Thẩm Mặc hạ thấp giọng xuống:

- Ngươi có thông thuộc người trong cục không?

- Coi ngài hỏi kìa, toàn cục có mấy chục người, ngay cả tổ tiên mười tám đời bọn họ làm gì tiểu nhân còn biết ấy chứ.

Vương Khải Minh cười siểm nịnh.

- Ta không hỏi tổ tiên mười tám đời, ta hỏi trong số bọn họ, có ai làm thục sư bên ngoài không?

Thẩm Mặc hỏi.

- Hả...

Con mắt nhỏ của Vương Khải Minh láo liên:

- Không phải đại nhân muốn xử lý họ chứ?

- Ta chỉ hỏi thế thôi.

Thẩm Mặc lườm hắn một cái:

- Nếu muốn xử lý cũng phải xử lý tên bán dầu nhà ngươi trước.

Nõi xong đi vào bên trong.

Vương Khải Minh vội cười giả lả đi theo, nói nhỏ:

- Có vài người, người của Chiêm sự phủ chúng ta cái gì không nói chứ học vấn là cực tốt.

Thẩm Mặc nhìn hắn không chớp mắt:

- Vậy sao ngươi đi bán dầu mà không đi dạy học?

- Vì nghề đó cạnh tranh kịch liệt quá.

Vương Khải Minh hơi đỏ mặt:

- Bụng tiểu nhân có chút chữ, không đủ dùng.

Thẩm Mặc cười, không tiếp tục thảo luận vấn đề học thức cả hắn nữa, chuyển sang hỏi:

- Đi hỏi giúp ta, có ai muốn tới Quốc tử giám kiêm chức không, bất kể hiện giờ một ngày họ kiếm được bao nhiêu, ta đều trả gấp đôi... Đương nhiên đây là việc béo bở, ta phải tuyển trúng mới được.

- Vâng.

Vương Khải Minh không chút do dự nhận lời. Sự thực chứng minh, học vấn của hắn mặc dù không ra làm sao, nhưng làm việc nhanh gọn, sáng ngày hôm sau liền tới Quốc tử giám trả lời cho Thẩm Mặc:

- Mọi người đều muốn tới, chuyện ngon lành như thế, chẳng ai muốn tụt lại đằng sau.

Tới Quốc tử giám dạy học, tương đương thầy giáo trường ĐH TW quốc gia, đương nhiên là vinh quang hơn làm thầy trong nhà dân rồi, cho dù không trả lương gấp đôi cũng đánh nhau vỡ đầu.

Thẩm Mặc bảo hắn thông báo cho người mốn tới ngày kế tới Quốc tử giám tuyển chọn, liền đuổi hắn về, không ngờ Vương Khải Minh lề mề không đi, cứ như nuốt nguyên quả trứng vào mồm, mãi chẳng nói ra lời.

- Có chuyện gì, nói đi.

Thẩm Mặc hỏi.

- Đại nhân, tiểu nhân có thể cũng tới Quốc tử giám không?

Cuối cùng Vương Khải Minh cũng nói ra lời trong lòng.

- Đương nhiên là được, ngươi cũng là người của ti kinh cục, tất nhiên có tư cách tới.

- Không phải là muốn làm tiên sinh.

Vương Khải Minh lí nhí nói:

- Tiểu nhân cũng không làm nổi việc đó, tiểu nhân chỉ muốn việc, không bán dầu nữa.

- Ngày mai ngươi cũng tới vậy.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Để ta xem xem có chức gì thiếu.

Lúc này Vương Khải Minh mới hơn hở rời đi.

Vương Khải Minh vừa mới đi thì Lý Chí tới, hắn mang thư bổ nhiệm, hôm nay tới báo danh. Nhưng tên gia hỏa này không tới chỗ Cao Củng mà lại chạy tới chỗ Thẩm Mặc trước.

Thẩm Mặc có lòng tốt nhắc nhở:

- Huynh nên tới chỗ tế tửu đại nhân trước.

Lý Chí thẳng thừng đáp:

- Tới tìm ông ta cũng phải tới tìm đại nhân, không bằng tới tìm đại nhân luôn cho xong.

Thẩm Mặc bất lực với lý luận của hắn, chỉ đành cười khổ nói:

- Được rồi, ta nói giúp huynh với tế tửu đại nhân, nói đi, với cương vị, đãi ngộ mới, có yêu cầu gì không?

- Không có yêu cầu gì cả.

Lý Chí cần chén nước trà trên bàn uống ừng ực, kỳ thực chén đó Thẩm Mặc rót cho Vương Khải Minh, nhưng chưa kịp bảo thì hắn đã uống vào như trâu. Nên Thẩm Mặc đánh nuốt lời nhắc nhở vào trong bụng, nghĩ:" Không sạch sẽ, uống vào thể nào cũng sinh bệnh."

Uống hết nước, Lý Chí lau miệng nói:

- Đại nhân bảo tại hạ tới lúc nào thì tại hạ tới lúc đó, bảo làm gì thì tại hạ làm cái đó.

- Vậy chuyện lên lớp bên ngoài của huynh thì sao?

- Thế nào chẳng tranh thủ được thời gian, đại nhân không thể bắt ta phải đi làm cả buổi tối chứ?

Té ra hắn định ban ngày tới quốc tử giám, tối ra ngoài dạy học, lại hỏi Thẩm Mặc:

- Hôm nay đại nhân có an bài gì không?

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Công tác của huynh trước tiên phải trao đổi với tế tửu đại nhân rồi mới có quyết định cuối cùng.

- Vậy tại hạ xin về trước.

Lý Chí vỗ đít đứng dậy:

- Ngày mai đúng giờ sẽ tới.

Thẩm Mặc nhìn cái vẻ dửng dưng của hắn, lại thiện chí nhắc nhở lần nữa:

- Hoành Phủ huynh, làm tốt quan hệ với cấp trên và đồng liêu là cần thiết, huynh nên tới chỗ tế tửu đại nhân rồi sau đó đi gặp đồng liêu rồi hẵng về.

- Được.

Lý Chí trả lời trái với lương tâm, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Thẩm Mặc. Ánh mắt y vẫn dõi theo người Lý Chí, cho tới khi đi thẳng ra ngoài đại môn, hoàn toàn không nhìn qua phòng Cao Củng lấy một cái, cũng không có ý đi gặp đồng liêu.

Thẩm Mặc mắng thầm:" Cái tên gia hỏa này, không biết là nghĩ kiểu gì?" Có điều mắng thì mắng, vẫn phải giúp hắn sửa chữa một chút, vì thế y cầm thư bổ nhiệm của Lý Chí tới gõ cửa phòng của Cao Cùng.

- Ồ, Giang Nam à, mời vào.

Cao Củng ngẩng đầu lên từ đống văn thư, dùng ánh mắt ra hiệu cho y:

- Ngồi đi, uống trà thì tự rót, bánh cứ ăn thoải mái.

- Tạ ơn đại nhân.

Thẩm Mặc nói xong, dùng hai tay đưa phong thư kia tới trước mặt Cao Củng:

- Lý Chí đã tới, hắn không dám làm phiền đại nhân cho nên chuyển cho hạ quan.

Cao Củng liếc nhìn phong thư, thấy chữ "lại bộ" bên trên, liền biết đó là cái gì, hừ một tiếng:

- Lý Hoành Phủ có bản lĩnh đấy, tưởng rằng hắn không kiếm nổi chỗ chứ.

Nói xong nhìn Thẩm Mặc:

- Ngươi giúp hắn phải không?

Ánh mắt đó tuy không sắc bén, nhưng đầy áp lực, làm Thẩm Mặc có chút khó chịu, nhưng mặt vẫn tươi cười:

- Hôm đó tới lại bộ giao văn thư, hạ quan không biết hắn là người của quốc tử giám nên giúp một chút.

- Ta biết ngay mà.

Cao Củng tựa hồ không hải lòng với Lý Chí:

- Kẻ không biết không có tội, lần sau không nên tự ý quyết định nữa.

Thẩm Mặc dạ một tiếng.

Khả năng là thấy mình hơi nặng lời, Cao Củng giải thích:

- Tên Lý Chí đó, thực không thể nói lý được, tính tình cổ quái, không tôn trọng bề trên, ngu xuẩn cố chấp...

Liệt ra cả một đống tội xong, lại nói:

- Nhưng cái này ta đều chấp nhận được... Nhưng ta không thể chấp nhận hắn tùy tiện xúc phạm thánh hiền, truyền bá tà giáo dị đoan ngay trong Quốc tử giám. Hắn nói "không tin đạo, không tin phật, cho nên thấy đạo sĩ là ghét, thấy tăng nhân là ghét, thấy tiên sinh lý học lại càng ghét", còn cho rằng Khổng phu tử không phải là thánh nhân, "cũng chỉ là người thường thôi", nếu như đem Khổng phu tử là thần tượng, học theo từng cử chỉ lời nói thì đúng là xấu còn thích làm dáng. Có thể thấy hắn phỉ thánh tới mức độ nào, loại người này tới Quốc tử giám là làm hỏng căn cơ của Đại Minh.

" Phá sập càng tốt." Thẩm Mặc thầm nghĩ, nhưng mặt làm ra vẻ cả kinh:

- Không ngờ hắn là một kẻ như thế... Thực sự là quá quá quá...

Y quá nửa ngày không nói được ra chữ "hay".

Đương nhiên nghe vào tai Cao Củng thì y muốn nói "quá đáng hận" hoặc "quá đáng sợ", liền gật đầu:

- Cho nên kẻ này tuyệt đối không thể để lại trong quốc tử giám... Ai gây ra phiền phức thì người đó phải giải quyết, ngươi nghĩ cách đuổi hắn đi.

Thẩm Mặc không ngờ rằng Lý Chí vừa mới khôi phục được nguyên chức thì Cao hiệu trưởng đã muốn đuổi hắn đi, thầm nghĩ:" Chẳng trách Quốc tử giám rõ ràng là thiếu người, nhưng chỗ của Lý Chí vẫn bị người ta chiếm mất, thì ra là lão già mất nết này giở trò."

Thẩm Mặc không thể để Lý Chí bị đuổi đi như thế, nếu không ai thay y tiêm nhiễm thuốc độc vào tư tưởng hiện tại. Liền nói:

- Tế tửu đại nhân, ai cũng có sở trường sở đoản cả. Tên Lý Chí này mặc dù có cãi lưỡi bạc ác, nhưng nghe nói trình độ dạy học còn rất cao.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.