Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 95: Nhân Loại Không Có Tương Lai

Chương 95: Nhân Loại Không Có Tương Lai

“Nhiên liệu của Thanh Long Giáp đến từ lò phản ứng hạt nhân nhỏ dưới tấm giáp ngực. Trong điều kiện kỹ thuật hiện tại của chúng ta, nếu muốn kiểm soát phân hạch hạt nhân chính xác trong chiếc hộp nhỏ này và không để bức xạ cùng nhiệt lượng rò rỉ ra ngoài, xâm nhập vào cơ thể người thì chỉ có thể hy sinh tổng lượng năng lượng cung cấp.

Do đó, việc cung cấp năng lượng của lò phản ứng tích hợp này chỉ có thể hỗ trợ các binh sĩ bình thường duy trì mức độ tiêu thụ cường độ cao trong ba giờ liên tục, một khi mức tiêu thụ năng lượng vượt quá vạch màu đỏ, lò phản ứng sẽ tự động ngắt nguồn cung cấp năng lượng và đi vào trạng thái ngủ. Lúc đó chỉ có thể dựa vào pin năng lượng cao để duy trì mức hao tổn tối thiểu khi di chuyển.”

Trần Phong suy nghĩ một chút, “Hiệu quả của huyết thanh cũng là 3h, thời gian vừa vặn thích hợp.”

“Không sai. Tất nhiên là ngay cả khi huyết thanh mất hiệu lực, vận hành viên mất ý thức, nhưng một khi còn mặc Thanh Long Giáp ở bên ngoài thì hệ thống AI cũng sẽ mở tự động tuần hành, đưa vận hành viên và Thanh Long Giáp về căn cứ gần nhất.

Do đó, chúng ta có thể không quan tâm đến tác dụng của huyết thanh trong cơ thể còn lại bao nhiêu nhưng phải kịp thời thay được lò phản ứng.

Nên mỗi khi làm nhiệm vụ, mỗi người chúng ta đều sẽ mang theo một lò phản ứng dự bị, phòng ngừa vạn nhất. Nhớ chưa?”

“Ghi nhớ. À, đúng rồi, hiện tại vẫn không có địch nhân đúng không? Vậy nhiệm vụ là gì?”

“Nhiệm vụ là gì thì nói sau đi. Được rồi, bây giờ chúng ta còn 2h40’, chúng ta sẽ huấn luyện thay đổi trang bị.”

Đinh Hổ chỉ vào những đồ vật bên cạnh, “Trong huấn luyện dùng giáp thường ngày, chúng ta không sử dụng những trang bị đi kèm bộ giáp.”

“Tôi biết, vì sợ lỡ tay giết người phe mình.”

“Đúng vậy, một khi bị đánh trúng, dù không chết thì cũng trầy da tróc vẩy, chỉ một chút xây xước, chi phí sửa chữa cũng rất cao. Bao gồm cả những lúc làm nhiệm vụ trên mặt đất, tất cả những gì chúng ta sử dụng đều là trang bị huấn luyện uy lực nhỏ. Được rồi, bây giờ bắt đầu đeo trang bị lên người, cậu có ba phút.”

30s sau, Trần Phong đã cài đặt đao hợp kim cấp huấn luyện, khiên chiến đấu, súng từ tính nhiệt và lựu đạn thông thường vào những vị trí riêng biệt trên Thanh Long Giáp.

Anh Hổ bên kia chưa tải được một nửa.

Anh ấy cũng không hề muốn nói chuyện.

Thao tác giỏi lắm!

Đàn ông “nhanh” không phải là chuyện tốt, đắc ý cái quái gì!

Ngay lúc này, bên tai hai người vang lên tiếng còi.

Đinh Hổ vui mừng, “Chuyện tốt đến rồi!”

Trần Phong hỏi: “Đó là gì?”

“Có nhiệm vụ tạm thời! Nó được phân đến căn cứ Đại Tuyết Sơn chúng ta, vừa đúng lúc hai chúng ta đang huấn luyện máy thật, thời gian còn thừa lại cũng vừa đủ. Đi! Đưa cậu đi cảm thụ mùi vị thực chiến.”

Đinh Hổ nhận lệnh tạm thời với tư cách đội trưởng và triệu tập một máy bay vận chuyển con thoi tới. Sau đó anh ta nhanh chóng nhảy lên máy bay.

Trần Phong đuổi theo trong sự ngạc nhiên.

Hắn cảm thấy không hợp lý.

Bây giờ địch nhân còn chưa tới, Chính phủ Trái Đất nắm toàn bộ quyền định đoạt, quân nhân như bọn họ vẫn còn nhiệm vụ để làm sao?”

Diễn tập sao?

Sau khi bay ra khỏi căn cứ, Trần Phong mới nhận được tin tức từ hệ thống tình báo.

Mọi chuyện không giống với những gì hắn dự đoán.

Thứ mà hắn và Đinh Hổ cần đối phó là một trận biểu tình nhỏ.

Tình huống phát sinh tại một khu dân cư cách căn cứ Đại Tuyết Sơn 1300km, quy mô tương đương với một thành phố cấp tỉnh trong quá khứ.

Lúc này, có một nhóm hơn 500 người đang tụ tập ngồi trước cửa của một viện nghiên cứu tọa lạc ở trung tâm của khu dân cư để biểu tình.

Trần Phong ngạc nhiên hỏi: “Loại chuyện nhỏ thế này, phái binh lính thông thường xử lý không được sao? Có cần thiết phải điều động Thanh Long Giáp không?”

Đinh Hổ lắc đầu, “Viện nghiên cứu này chịu sự quản lý của viện Thanh Long, hướng nghiên cứu chủ yếu là hệ thống năng lượng chiến hạm. Gần đây, một mẫu hệ thống năng lượng mới đang được chuẩn bị ra mắt. Đây là chuyện lớn không thể xem nhẹ. Tránh để tình hình trở nên ác liệt, cần nhanh chóng khống chế nó, trực tiếp điều động Thanh Long Giáp là đảm bảo nhất.”

Trần Phong gật đầu, “Cũng hợp lý, vậy chúng ta cần làm đến mức nào?”

Hắn không muốn thành kẻ giết người.

Đinh Hổ nhìn ra sự mềm lòng của hắn, anh ta nói: “Yên tâm đi, căn cứ vào kinh nghiệm của tôi thì khi Thanh Long Giáp đến, những người này chắc chắn sẽ chạy biến còn nhanh hơn khỉ. Chúng ta chỉ cần hù dọa bọn họ một chút thôi. Phái lưu vong như bọn họ xưa nay đều không có gan lớn, không gây nổi sóng gió gì.”

“Ra là vậy.” Trần Phong thở phào nhẹ nhõm.

“Đương nhiên cũng không thể trách bọn họ, vì không rõ tình hình nên chỉ có thể nói là tin tức sai lệch gây nên mâu thuẫn nhận thức thôi. Do đó, nếu không phát sinh vấn đề lớn, chúng ta không thể thực sự khai hỏa, điều này cũng được nêu rõ trong các quy định của quân đội."

Lần này Trần Phong mới thực sự sáng tỏ mọi chuyện.

Liên quan đến phái lưu vong mà Đinh Hổ nói, trước đó khi đang tìm kiếm tư liệu lịch sử hắn cũng đã đọc qua.

Nói đúng hơn, cũng không thể gọi bọn họ là phái lưu vong, mục đích của bọn họ căn bản không phải là trốn chạy.

Vì rốt cuộc thì bọn họ cũng không biết mạt thế đang đến gần, lúc đó có trốn cũng chết.

Chẳng qua là bọn họ căn cứ vào hệ thống kiến thức của chính mình, lại thấy chính phủ phát triển một hạm đội thái không khổng lồ như vậy, họ tin rằng nhân loại hoàn toàn có thể ra ngoài thái dương hệ, tiến vào vũ trụ mênh mông, tìm ra những vùng đất rộng lớn hơn.

Bọn họ chưa bao giờ tự xưng mình là phái lưu vong, mà bọn họ chỉ tự xem mình là những nhà thám hiểm và nghĩ rằng việc bước vào hệ thái dương chính là tương lai mà con người phải đối mặt.

Bây giờ, việc đông lạnh con người và hệ thống tuần hành AI cũng đã trở nên hoàn thiện, kỹ thuật về nhiên liệu cũng có đột phá, tất cả điều kiện tiên quyết đã đầy đủ, chỉ cần tuyến đường được thiết lập thì theo lý thuyết, dù có trải qua rất lâu để tỉnh lại, con người vẫn có thể thành công tiến vào tinh hệ khác.

Đương nhiên bọn họ có thể chết dưới tay những thứ nguy hiểm chưa được biết đến trong vũ trụ.

Nhưng họ không sợ chết và sẵn sàng tiến vào giấc ngủ ngàn năm, vì bản thân họ và vì nhân loại.

Trong lòng họ có tham vọng mãnh liệt.

Nên họ không thể hiểu được khi đã đạt được điều kiện hoàn hảo như vậy, tại sao chính phủ Trái Đất lại không dẫn đầu cho bước đi đó.

Trong số những người nắm giữ hệ tư tưởng này, có nhiều người giàu chưa từng mệt mỏi, họ thà tự chế tạo một con tàu vũ trụ từ tiền túi của mình, chỉ để có thể bay ra ngoài kia nhìn hoàn thành lý tưởng cuộc đời họ.

Nhưng Chính phủ Trái Đất đã ngăn chặn hành vi này ngay tại chỗ, khiến bọn họ bất lực.

Phái lưu vong có ý tưởng khoa học riêng của họ, vì vậy họ có một nền tảng đại chúng.

Với sự ủng hộ từ một số doanh nghiệp, ngoài sáng cũng như trong tối nên họ có nền tảng kinh tế, do đó những người này lại thỉnh thoảng làm ra chút chuyện vô hại như thế này.

“Chuyện là… Anh Hổ, phái lưu vong muốn đi thì cứ để họ đi, chuyện cũng không lớn, mỗi người chẳng phải đều có quyền tự do sao?”

Sắc mặt Đinh Hổ trở nên trầm trọng, “Không được, không đi được.”

“Hả? Tại sao?” Trần Phong lại hỏi lần nữa.

Đinh Hổ suy nghĩ một chút, “Chờ chút, từ đây đến mục tiêu còn 7 phút, tôi sẽ báo với cấp trên rằng đây là thời điểm thích hợp để cho cậu biết.”

Trần Phong nhất thời lên tinh thần.

Dù trong quá khứ hắn đã đoán được nhiều câu trả lời bằng suy luận của mình và cũng đã nghe tuyên bố tuyệt vọng của nhà cầm quyền vào phút cuối, nhưng hắn chưa bao giờ có được một lời giải thích toàn diện về vấn đề này từ quan điểm chính thức.

“Ừ, cấp trên đã phê chuẩn.”

“Tôi nghe đây.”

“Trần Phong, nhân loại không có tương lai.” Giọng Đinh Hổ bỗng trở nên nghẹn ngào.

Trần Phong: “Ừ, tôi biết.”

Tâm thái chuẩn bị kể chuyện của Đinh Hổ xém chút sụp đổ.

ĐM, sao hắn có thể lãnh tĩnh đến vậy!

Cái bộ dạng quái quỷ như thể đã sớm biết tất cả này là sao?

Thôi quên đi, cứ coi như hắn là một kẻ bẩm sinh thần kinh không bình thường đi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch