Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tâm Động

Chương 23: Một ngày mới. (1)

Chương 23: Một ngày mới. (1)



- Nhân gian đại pháo, cấp một chuẩn bị!

- Nhân gian đại pháo, cấp hai chuản bị!

- Nhân gian đại pháo bắn.

Cứ như bị dẫm phải đuôi... hoặc là chó nhìn thấy xương, tiếng chạy rầm rầm xuống lầu chấn động cả khu tập thể.

Khủng long đặc cấp Khắc Tài Hào là một bộ phim khoa học giả tưởng vô cùng kinh điển, Tôn Pháo vẫn mười ba tuổi rồi vẫn chết mê chết mệt, mặc dù hắn rất ghét cái tên không có mấy hàm lượng văn hóa của mình, nhưng vài năm trước khi đám trẻ con suốt ngày hô vang "nhân gian đại pháo", hắn vô cùng kiêu ngạo, thậm chí còn lấy hiệu là Tôn Đại Pháo.

Cái giọng của Tôn Pháo tựa hồ tuyên bố hắn không bị chủ ý xấu xa của Tần Hoài hãm hãi, vẫn cứ hùng dũng, hiên ngang như con gà trống mới tập gáy.

Tần An bị tiếng động ồn ào do Tôn Pháo gây ra đánh thức, mắt còn chưa mở đã theo thói quen với tay mò di động ở đầu giường.

Chẳng mò thấy điện thoại đâu, xoay người muốn ôm lấy thân thể thơm tho của vợ ngủ nướng thêm một chút cũng trống không nốt.

Tần An mở choàng mắt, ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào căn phòng tờ mờ bừa bộn đặc trưng của một đứa con trai, cái bàn cổ chất đống đủ thứ sách vở, sàn nhà xi măng tán loạn giấy tờ, cắp sách treo lệch trên tường, trên bức tranh màu lớn, nụ cười phấn chấn của Tiểu Hổ Đội thanh xuân vô địch làm người ta tinh thần phấn chấn.

Khi đó Tiểu Hổ Đội với các thành viên là Tô Hữu Bằng, Ngô Kỳ Long, Trần Chí Bằng trải qua hai năm trầm lắng, độ nổi tiếng không còn được như năm xưa, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn, các cô gái ở trong khu tập thể đều yêu thích bài hát của họ, bọn con trai càng bội phục màn lộn mèo kinh điển của Phích Lịch Hổ Ngô Kỳ Long, vì thế được trẻ con cho rằng Tiểu Hổ Đội đều là võ lâm cao thủ, thường xuyên thảo luận xem võ công ai lợi hại hơn.

Bức ảnh Tiểu Hổ Đội treo trên tường cũng làm Tần An từ trong thác loạn thời không dần tỉnh lại, hiện giờ y không phải là chủ của ngôi trường tư, có sự nghiệp có thành tích nữa, cũng không có cô vợ mê người, cũng không có một đứa con gái nghịch ngợm đáng yêu.

Tần An giơ hai bàn tay như con gái trước ánh nắng, có chút thẫn thờ, giờ y chỉ là một thiếu niên vừa mới bước vào năm thứ thứ ba sơ trung mà thôi.

- Tần An, con còn chưa dậy à?

- Vâng, con dậy rồi đây.

Tần An vỗ vỗ hai má cho tỉnh táo, xử lý dần từng việc vậy, mình còn có thời gian:

Đi ra phòng khách nhìn thấy cha đang hớn hở cho bài văn mà hôm qua mình viết vào khung kính treo lên tường, mặc dù trang giấy bị cha xé hơi nham nhở tí, nhưng chữ viết đẹp đẽ cầu kỳ rất thu hút ánh mắt, cho bài tập y viết mất mấy tiếng vào cặp sách, tránh bị cha lấy ra khoe.

Mẹ đang hâm nóng ở ngoài hành lang vào, chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, ở cái tiểu trấn nông thôn này, còn chưa có thói quen ăn bánh bao uống sữa đậu, thậm chí nếu ra quán mỳ duy nhất trên phố cũng coi là xa xỉ rồi, thi thoảng có sự kiện gì mới đi ăn một lần, rất ít người có thể tới quán đó ăn sáng hàng ngày.

- Mẹ!

Tần An chạy ra ôm lấy mẹ hôn chụt một cái lên má:

- Cái thằng bé này.

Lý Cầm cười mắng, tuy có chút xấu hổ, nhưng không che dấu được hạnh phúc:

Có tiếng đọc tiếng sách truyền tới, nghe tiết tấu đều đều thì biết là đang học thuộc lòng.

- Chị Tâm Lam, đang học bài à?

Tần An thò đầu ra, nhìn khuôn mặt đã mơ hồ trong ký ức, lúc này ánh mắt y nhìn cái gì cũng tràn ngập hứng thú:

Tóc tết bím, hai bên mũi có mấy chấm tàn nhang nhỏ, Lý Tâm Lam ngồi trên cái ghế, ôm cuốn sách mới tinh đọc thuộc lòng.

Sáng sớm ngủ dậy Lý Tâm Lam mặc cái áo sơ mi đơn giản, còn chưa cài hàng cúc trên cùng, ở góc độ của Tần An nhìn xuống, vừa vặn xuyên qua cổ áo thấy được non nửa bầu vú mịn màng đã có chút quy mô, thiếu nữ mười lăm tuổi đã dậy thì hết sức rõ ràng, đường nét cơ thể mang theo chút mùi vị làm người ta ngứa ngáy.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch