Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 237: Lễ vật (1)

Chương 237: Lễ vật (1)





Lão gia tử khóc không ra nước mắt, lăo nào có có ý, hiệu quả Diệt Thông Chỉ chính là như vậy mà.

- Dựa vào! Thế nào lại quên tên khốn kiếp này sợ máu, càng không nói giết người trước mặt hắn!

Nhìn Giang Tinh Thần một bên “"ọe ọe” ói ra, Lão gia tử không khỏi tự trách một câu. Nhưng mà lão càng để ý chính là không được ăn nắm đầu khi, Tiểu tử này nếu thật không muốn làm. ngươi đánh chết hắn cũng không làm.

Một bên khác, bây người kia càng thêm tuyệt vọng. trong lòng mắng to: “Mẹ nó, giả trư ăn lão hô, các ngươi còn có thể vô sỉ hơn sao, lão già này rõ ràng là cao thủ Nguyên Khí, vừa ra tay là có thể đánh hạ yêu thú cấp bây! Sớm biết như vậy... ”

Như thế nào đi nữa, bây giờ có hối hận cũng đã muộn, lời vừa rồi của lão Tứ đã thể hiện rõ thái độ, tuyệt đối sẽ không đề bất kỳ người nào trong bọn họ còn sống mà rời khỏi.



Kết quả cuối cùng, mấy người này tuy rằng liều mạng phân công thậm chí phân tán trốn chạy. nhưng vòng ngoài có cung tiến thủ, hơn nữa còn có cao thủ siêu cấp Lão gia tử, mấy người còn lại đều bị giết sạch.

Giang Tinh Thần không nhìn cảnh tượng máu tanh này, hắn sợ chính mình không chịu được lại ói ra, chỉ là trong lòng cảm thán: “Người chết vì tiền tài, chim chết vì cái ăn! Rõ ràng mỗi nhà một nửa vô cùng tót, không nên biến thành không chết không ngừng!”

Sau đó Triệu Đan Thanh bọn họ đơn giản lật một chút trên người mấy người này. phát hiện trừ đơn đao có thể ăn ra, lại không có lệnh bài thân phận. hơn nữa trang bị chuẩn bị của lính đánh thuê cũng không có, không khỏi có chút kỳ quái.



Nhưng người đã chết, ai còn quản thân phận của hắn thế nào. đối phương có đặc thù gì cũng không cần thiết để ý. Bởi vậy, người nào cũng không có ý ở lại, sau khi xử lý thi thê sạch sẽ. lập tức vội vã rời đi...

Tốc độ trở về nhanh hơn nhiều so với lúc đến, đù sao Giang Tinh Thần không có ý trở lại tìm cái gì, Lão gia tử mang theo hắn, một đám lính đánh thuê cũng bước đi, nhanh chóng quay trở về.

Mặc dù cùng là một phương hướng nhưng không thể nào hoàn toàn trở về bằng đường cũ. Không biết có phải hay không là ông trời thật chiếu có Giang Tinh Thần, khi vượt qua một ngọn núi, đi qua một vùng rừng rậm, Giang Tinh Thần lại có thể phát hiện một vùng hoa hướng dương lớn.

Nhìn từng nhụy hoa đây mật ngọt dọc sườn núi, Giang Tinh Thần hưng phấn muốn hoan hô.


- Hạt hướng dương, mật ong. ăn vặt, tấu nói... Quán trà không nổi cũng khó nha!

Giang Tinh Thần làm Lão gia tử buông hắn xuống, chạy thật nhanh vào bụi hoa.

Bề ngoài hoa hướng dương nơi này giống với Trái Đất.

nhưng thấp hơn một nửa, hoa cũng lớn hơn một vòng.

Lúc đầu, Giang Tinh Thần còn lo lắng hạt hướng dương sẽ có khác biệt, nhưng khi vửa tách ra, nhìn thấy những hạt này lập tức yên lòng, nhân bên trong môi hạt no đủ, hơn nữa còn vô cùng lớn.

Cái này nếu như ở địa cầu, vào mùa này. hoa hướng dương cũng chỉ mới nở ra, hoàn toàn không có khả năng kết quả, nhưng hoa hướng dương nơi này, cũng đã bị hạt hoa hướng dương đè áp đến rũ xuống.

bất quá ngẫm lại nơi này một tháng có 36 ngày, ba tháng nảy mầm sinh trưởng thoạt nhìn cũng đã 12 ngày.

- Tiểu tử, cái này là gì, có thể ăn sao?

Lão gia tử không tự chủ nói câu cửa miệng của Ny Nhi.

- Ha ha, đương nhiên có thể ăn!

Giang Tinh Thần gật đầu. lớn tiếng nói:

- Nhanh lên, hái hoa xuống. càng nhiều càng tốt!

- Huynh đệ à. trong này đều là ong mật lớn...

Vẻ mặt Triệu Đan Thanh đau khổ, hắn sợ nhất là ong mật.



- Không muốn ăn thì thôi!

- Ta đi, ta đi là được chứ gì?

Khóe miệng Triệu Đan Thanh giật giật, sau đó cần thận đi vào.

Không mắt bao lâu, một thanh âm bén nhọt như sóng âm cá heo đột nhiên vang lên, Triệu Đan Thanh giống như con khi lớn chạy ra, trong nháy mắt biến mắt tăm, Lão gia tử có chút không muốn nhìn thăng:

- Tốc độ này quá nhanh, yêu thú cấp bảy cũng không bằng...



Lưng mỗi người đeo hơn mười hoa, tốc độ đi tiếp thay đổi 18 độ, giảm xuống liên tục, đi suốt gần tới nửa tháng. mới đi ra từ nguyên thủy trong núi rừng, thấy được gò núi nhỏ xa xa!

“Đi ra ngoài đã hơn một tháng, cuối cùng đã vẻ nhà. nha đầu Mị Nhi khẳng định nhớ ta, cũng không biết chuẩn bị cho ta quà sinh nhật gì... ” Giang Tinh Thần thở ra một hơi, ngẩng đầu híp mắt nhìn ánh mặt trời chói mắt, lập tức nóng vội chạy trở về. Hắn thật sự có chút nhớ Mị Nhi, từ khi xuyên việt đến đây, hắn chưa từng có xa Mị Nhi thời gian dài như vậy, sau hơn mười ngày. hắn đều cảm thấy trong lòng văng vẻ.

Ngay khi Giang Tinh Thần chạy trở về thật nhanh, trên đôi núi nhỏ, gương mặt Mị Nhi đồng thời cũng lo lắng nhìn phương xa.

- Hơn một tháng, ca ca bọn họ vì sao còn chưa trở lại!

Trong miệng Mị Nhi không ngừng thì thầm, tuy rằng biết rõ có Lão gia tử sẽ không nguy hiểm gì, nhưng vẫn không an tâm.

- Mị Nhi đi về trước đi! Tước gia bọn họ không có việc gì, rất nhanh sẽ trở lại, muội đều đứng ở đây mấy ngày, mặt trời độc như vậy. thân thể muội lại yếu, thời gian dài sẽ không chịu được...

Tâm Nhi ở một bên nhỏ giọng khuyên nhủ.

Mị Nhi giơ tay lau mồ hôi trên trán, miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng thế nào cũng khó che giấu được nổi lo âu.

- Vậy cũng đừng đứng ở nơi này, qua đứng dưới bóng cây kia đi, phơi nắng thời gian dài như vậy thật sự không được!



Thấy Mị Nhi không nghe. cũng chỉ đưa ra biện pháp khác.



- Đứng ở nơi đó tầm nhìn không tốt. không nhìn được xal



Mị Nhi lắc đầu.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch