Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 238: Lễ vật (2)

Chương 238: Lễ vật (2)



-Ôi!



Tâm Nhi thầm than, có chút bất đắc dĩ, nha đầu này thật quật cường. thật là người nào khuyên đều không nghe.

Đột nhiên Mị Nhi nhếch khóe miệng. sầu lo trên mặt trở thành hư không. tay chỉ ra xa lớn tiếng nói:

- Tâm Nhi tỷ. tỷ mau nhìn xem có phải ca ca bọn họ?

Tâm Nhi vội vàng nhìn về phương hướng Mị Nhi chỉ, quả nhiên thấy hơn hai mươi thân ảnh nhanh chóng đến gần.



- Là bọn họ. là Tước gia bọn họ!

Tâm Nhi cũng nở nụ cười, dùng sức gật đầu.

- Ca ca! Ca cai

Mị Nhi mừng rỡ lớn tiếng hô, đồng thời vậy cảnh tay.

Giang Tinh Thần đang nhanh chóng trở về đương nhiên cùng nhìn thấy Mị Nhi, trong lòng xúc động một trận, nha đầu một mực vân chờ ta trở về mà, không biết tại sao hắn lại có cảm giác ấm áp.

Khi Giang Tinh Thần đến đôi núi nhỏ, Mị Nhi chạy nhanh hai bước, năm thật chặt cánh tay hắn, đường như sợ hắn rời đi lần nữa.

- Ca ca, vì sao đi lâu như vậy... ngày mai sẽ là sinh nhật huynh...



Mị Nhi nói, giọng nói có chút nghẹn ngào, giống như chịu ủy khuất.

Giang Tinh Thần có thể nghe được trong miệng tiểu nha đầu tuy rằng oán trách, nhưng trong giọng nói lại quan tâm tràn ngập.





Cũng không trả lời ngay cảu hỏi của Mị Nhi, Giang Tinh Thần giơ tay lên lau mồ hôi trên trán tiểu nha đầu. có chút đau lòng hỏi:

~ Muội luôn luôn phơi nắng ở nơi này chờ ca ca sao?

- Mị Nhi đứng ở nơi này bồn ngày, nói cái gì cũng muốn nhìn thấy tận mắt Tước gia trở về!

Không đợi Mị Nhi trả lời, Tâm Nhi đã giành nói trước.

- Nha đầu này!

Giang Tinh Thần càng thêm đau lòng, cảm thấy lô mũi ê âm, không nhịn được đưa tay kéo Mị Nhi vào lòng.

- Sau này không nên như vậy, thê chất muội không tốt. lỡ như lại bệnh nữa thì làm sao bây giờ! Biết rõ Lão gia tử ở đây. ca ca sẽ không có nguy hiểm...

- Muội... chính là nhớ ca ca!

Một câu nói nhẹ nhàng đều chặn lại tất cả quở trách của Giang Tinh Thần. hắn đột nhiên có cảm giác hai mắt mình có chút ươn ướt.

Lão gia tử. Triệu Đan Thanh bọn họ đều chạy về nhưng người nào cũng đều không lên tiếng. chỉ lặng lặng đứng ở một bên.

Thật lâu, Giang Tinh Thần mới khẽ đẩy ra Mị Nhi, nhìn gương mặt nàng hông hào, nhỏ giọng nói:

- Không quản thế nào, sau này không được như vậy nữa!

- Vâng!

Mị Nhi chu chu cái miệng nhỏ nhăn, gật đầu.

- Muội thế mà không đê ý bệnh của muội... Gì thế này?

Giang Tinh Thần còn muốn nói thêm đôi câu, đột nhiên phát hiện tay Mị Nhi có chút dị thường, trên tay có bọc vải bông.



- Ca ca, huynh thật giống như khóc. ánh mắt hồng hông!

Không đợi Giang Tinh Thần nói, Mị Nhi nói trước.

- Nói bậy. ca ca làm sao sẽ khóc!

Giang Tinh Thần lập tức phản bác.

- Hi hi, ca ca huynh thừa nhận đi, đừng nói có gió thổi cát vào, hiện giờ một chút gió đều không có!

- Không khóc, chính là không khóc!

- Hứ! Khóc một lần mất mặt lắm sao, cũng không phải chuyện to tát gì!

- Huynh chính là không khóc!

Tâm Nhi, Lão gia tử, Triệu Đan Thanh, Nhị ca, lão Tứ, còn có một đám lính đánh thuê, tất cả đều không nói chuyện nhìn hai huynh muội tranh luận vấn đề khóc cùng không khóc, khóe miệng co rút. Vừa rồi còn là một bộ dạng xúc động lòng người sao một cái chớp mất lại trở thành bộ đạng điên điện như vậy!

Cuối cùng vẫn là Giang Tinh Thần chuyên đề tài hỏi:

- Đúng rồi, muội không phải nói có kinh hỉ cho ca ca sao, lễ vật sinh nhật của huynh làm xong chưa?

"

. vi

- Hi hì, đương nhiên làm xong rồi, ca ca có muốn nhìn thử không?

Ánh mắt Mị Nhi có chút mong đợi.

- Đương nhiên muốn xem rồi nhưng mà dường như ngày mai mới là sinh nhật ca ca!

Giang Tinh Thần nói.

- Sinh nhật ca ca chuẩn bị cho muội cũng trước một ngày mài



Mị Nhi nói, kéo ông tay áo Giang Tinh Thần trở về.

Trong khe núi, các thợ thủ công còn đang bận rộn, thôn mới bắt đầu đã có thể thấy được. nhưng nhà cửa còn chưa xây. chỉ là quy hoạch. tu sửa rãnh nước. còn làm nền hao phí thời gian rất lâu.

Phần lớn thôn dân đều không có ở đây, ngàn mâu ruộng lúa mạch, trăm mâu ruộng nước cần canh tác, không phải tròng xong rồi sẽ không quản nữa, nhô cỏ, bón phân, tưới nước, bắt trùng, cày sâu cuốc bân cần nhân lực vô cùng lớn.

Người Kinh Thiên Dong Binh Đoàn ngoại trừ phải chú ý công trình ở ngoài, còn phải thường mua sắm, chỉ phí ăn uống của thợ thủ công cũng không ít.

Bởi vậy cùng nhau ổđi đến thật không có bao nhiêu tới, thăm hôi Giang Tinh Thần.

Nhưng mà Giang Tinh Thần lại có cảm giác bọn họ thăm hỏi món ngon chứ không phải thăm hỏi chính mình.

Phát hiện không đi về hướng phủ lãnh chúa mà đi về hướng bên ngoài thôn, Giang Tinh Thần càng thêm tò mò: “Nha đầu này rốt cuộc chuẩn bị cho ta lễ vật gì?”

Trên đường thử hỏi mấy lần nhưng nha đầu này kín miệng như bưng, nhất quyết không nói.

thẳng đến vị trí miệng khe núi, Mị Nhi dừng ở phía dưới vách núi cao hơn năm mươi thước. Giang Tinh Thần thấy được từ trên đỉnh núi thả xuống một sợi dây thừng to bằng ngón tay.

Mị Nhi đưa tay bắt được sợi dây thừng, dùng sức kéo một cái, đột nhiên một ống cuộn to lớn rơi từ trên định núi, giữa không trung từ từ mở ra, là một màn vải to lớn.

Cả màn vải màu xanh đậm, phía trên vẽ đầy sao màu bạc. chỉ chít, tạo thành tính hà to lớn, nhìn qua vô cùng tráng lệ.

Còn ở bên trái ống cuộn có ba chữ to. chính là “Tinh Thần Lĩnh”











trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch