Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 267: Mưa to - sói con (2)

Chương 267: Mưa to - sói con (2)



- Kétt!

Tiếng mở công truyền rất rõ ràng vào trong tai, Lão gia tử vội cuống lên:

- Đám tiểu tử Hàn Tiểu Ngũ đã trở về, không thể đề cho bọn chúng nhìn thấy!

thấy tôm luộn đã sắp đỏ, Lão gia tử vớt tôm lên, bỏ vào một cái chậu nhỏ, “vù” một cái lao ra ngoài.

Một tiếng sau, trong lúc Lão gia tử đang khoái trá ăn tôm luộc, thì Giang Tinh Thần một mình dang theo túi lưới, lại một lần nữa đi ra phía sau triên núi tới tới bờ sông.

- Lão già này, tối nay ta làm tôm chiên bóc vỏ, ngươi cũng đừng hòng ăn được một miếng!

Giang Tinh Thần mang theo tâm trạng bực dọc những túi lưới vào trong nước, xương bò vân đùng cái của buổi sáng.

Không thể không nói, tôm ở nơi này quả là không ít, chỉ vớt túi lưới vài ba lân, đã được chừng trăm con.

- Trở về nói với tiểu miêu nữ đi tìm trứng chim, không cần đến lão già kia nữa, miền cho lạo lại viện cớ!

Giang Tinh Thần quyết định xong, định xoay người trở về. lúc này đã chạng vạng tối, khí trời lại rất âm u, nếu trề nữa sẽ không thấy rõ đường.

Nhưng ngay khi hắn sắp sửa xoay người đi, đột nhiên liên phát hiện ở bờ sông đối diện có một vật đang ngọ nguậy.



- Đó là cái gì?

Giang Tinh Thần sửng sốt, bước lên phía trước hai bước, chăm chú nhìn kỹ, lập tức phát ra một tiếng hô nhỏ:

- Chó con! Không đúng, thế giới này không có chó, hẳn là nhà số 1 cần

Giang Tinh Thần nghĩ nghĩ, rồi nhếch khóe miệng: - Chó chính là từ sói thuần hóa mà có, con sói nhỏ này nếu đem về nuôi. có thế nào...

Xuy nghĩ này vừa hiện lên đã không có cách nào kìm xuống, hắn Cẩn thận xem xét xung quanh, cũng không phát hiện đấu vết sói mẹ, liền nhanh chóng cháy xuống cầu nỗi qua bờ bên kia.

Về phần tại sao nơi này lại có sói, Giang Tinh Thần cũng không quan tâm, vùng bìa rừng núi này, dã thú cũng không Ít.



Một tia chớp lóe lên, kèm theo tiếng sấm đùng đùng vang đội, một trận mưa lớn lại trút xuống.

- Trời mưa TÔI, phải nhanh lên mới được, lờ sói mẹ trở về thì phiên toái!

Giang Tinh Thần tạm thời ném túi lưới cùng cây dù lên bờ.



Qua khỏi cầu nổi, Giang Tinh Thần dọc theo bờ sông chạy lên phía trên, không lâu sau đã đến khu vực phát hiện ra SÓI COn.

Nhưng lúc này mưa đã thật sự nặng hạt, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm nhìn, trong nhật thời Giang Tinh Thần cũng khó mà tìm được.

- “Sói mẹ ngàn vạn lần đừng trở về nha, nếu không sẽ bỏ lỡ cơ hội này mất... "

Giang Tinh Thần không ngừng nhủ thầm, vạch bụi cỏ hai bên bờ tìm kiếm.

- Đi đâu mất rồi, vừa rồi còn ở đây mà!

Giang Tinh Thần tìm khoảng nửa tiếng vẫn không có thấy dấu vết sói con, mà lúc này sắc trời đã tối, mưa lại càng thêm lớn, gần như không thấy được vật gì.

Nghiêm trọng hơn chính là, gió lại nổi lên, mưa gió quất vào người như kim châm vừa lạnh vừa đau khiến hắn không nhịn được run lên.

- Aiii! Thật đáng tiếc, xem ra tìm không được rồi! Giang Tinh Thần tiếc nuối lắc đầu, tình huống dưới mắt thật sự là không có cách nào tiếp tục. Đường núi vừa tối

nguy hiểm.

Quyết định bỏ qua, Giang Tinh Thằnliền xoay người chạy trở về. Nhưng mới chạy được hai bước, dưới chân đột nhiên đá vào một thử gì đó mềm mềm, tiếp theo là một tiếng gào vang lên trong mưa.

- Hả! Giang Tinh Thần khựng lại, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: Đây là... Tìm được rồi, thật là trung hợp a! Ngàn vạn lần đừng đá chết nó mât!

Tiếng gào vừa rồi tương tựnhư tiếng chó con vậy, chắc chắn thứ hắn đá phải chính là con sói con kia.

Giang Tinh Thần ngồi xuống nhìn, lập tức thấy được một con sói con đen như mực, bị dính mưa co ro phát run vô cùng đáng thương, hình dáng giông chó săn như đúc.

- Còn may, xem ra không bị thương!

Giang Tinh Thần nở nụ cười, đưa tay đưa tới:

- Đi thôi, cục cưng nhỏ, cùng ta về nhà nào, bảo đảm mày sẽ được ăn no uống say... Ách, lời này thế nào cảm

thấy kỳ kỳ a...

Con sói con kia căn bản không hiểu Giang Tinh Thần nói gì, thấy hắn đưa tay qua, ánh mắt lập tức trở nên hung hãn. há mồm căn tới.

- Má nó. dữ như vậy sao! Giang Tinh Thần bị căn, lập tức phát động trận pháp, co tay một tránh thoát sói con căn tới.

Lần này, Giang Tinh Thần không cười nôi, mới nhỏ như vậy đã tràn đầy dã tính, chỉ sợ sẽ thuân hóa được.

- Nếu không thì thôi vậy!

Giang Tinh Thần lần nữa tiếc nuối lắc đầu:

- Chẳng trách Càn Khôn Đế quốc lại không chăn nuôi được, đã tính của đã thú quá lớn... Thật không hiểu Thú Nhân Liên Minh thuần đường bằng cách nào!

Thấy không có hy vọng, Giang Tinh Thần liền không tốn công nữa, vuốt nước mưa trên mặt một cái rỒi đứng lên.

- Mày cứ ở đây chờ mẹ của mày trở về đi!

Giang Tinh Thần bất đắc dĩ nói một câu, rồi xoay người



Nhưng vào giờ khắc này, chuyện ngoài dự liệu của hắn chợt xảy ra, con sói con kia không ngờ lại run run đứng lên, nhìn hắn rên lên ư ử, rồi loạng choạng đi đến gần.

- Ách! Giang Tinh Thần ngây người, chớp chớp mắt thầm nói: - "Đây là tình huống mẹ gì vậy, thế nào nó lại tới rồi?"

Giang Tinh Thần còn đang ngây ngốc, con sói con đã đến bên cạnh hắn, lại phát ra hai tiếng ư ử.

- Đây là chuyện gì vậy!

Giang Tinh Thần mang theo vẻ do dự lần nữa ngồi xổm xuống, từ từ đưa tay ra, nhưng vì phòng bị, nên hắn đã thi triển ra cách hít thở đặc biệt.

Mà lần này, sói con Chẳng những không cắn hắn, mà ngược lại còn tiên tới, dùng đầu cọ nhẹ vào lòng bàn tay hắn.



- Ta hiểu rồi!

Giang Tinh Thần lập tức chợt hiểu ra, hắn lập tức cười ngoác miệng đến mang tai:

- Không nghĩ tới, Dân Nguyên Khống Trận còn có tác dụng như vậy!











trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch