Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 268: Trời sinh ốm yếu (1)

Chương 268: Trời sinh ốm yếu (1)



Rốt cuộc Giang Tinh Thần cũng hiểu rõ thêm một tác dụng của Dân Nguyên Khống Trận, hắn nhớ Lão gia tử đã từng nói, sở dĩ yêu thú không muốn ly khai chỗ sâu trong dãy núi Phiêu Miều, là bởi vì hàm lượng nguyên khí bên trong rất cao, ngay cả đã thú cũng thường chạy vào bên trong.



Mà vừa rồi hắn vận chuyển cách hít thở tránh né sói con công kích, không tự chủ được liền phát động Dân Nguyên Khống Trận, chắc chắn cũng dân tới nguyên khí xung quanh ngưng tụ lại.

Nói như vậy, chuyện này liền để giải thích, con sói con này đi theo hắn hoàn toàn chính là vì khí nguyên được trận pháp ngưng tụ lại.

- Thử lại lần nữa, nếu thật sự có tác dụng này, vậy thì không chừng mùa đông năm nay có thể nuôi được đã trĩ! Giang Tinh Thần vui mừng khôn xiết, lần nữa thị triển cách hít thở, rất nhanh nguyên khí đã ngưng tụ đến.

-Ôô...



Sói con tỏ ra vô cùng hưởng thụ, mắt nhỏ hơi híp lại, thân thể đang co ro hoàn toàn mở ra, dường như muốn làm động tác duỗi người vậy, bôn chân rướn dài ra.

Tiếp theo, Giang Tinh Thần xoa nhẹ đầu của nó, lại gãi gãi căm nó.

-Ứ ư..



Sói con vô cùng phối hợp, không ngừng phát ra tiếng rên khoan khoái, Cuối cùng không ngờ còn lật lên, bốn chân hướng lên trời lộ ra cái bụng lô lộ.

- Không ngờ... tác dụng lại lớn như vậy!

Giang Tinh Thần mừng như điên, khi động vật không phòng bị lộ ra cho yếu đuối nhất trên thân thể, chính là đại biểu cho việc đã bị thần phục a... Mùa đông này tuyệt đối có thể nuôi đã trĩ rồi!

- Ca ca... Ca ca... Tước gia... Bông nhiên một loạt tiếng kêu gọi lo lắng xuyên qua màn mưa, truyền vào tai Giang Tinh Thần.

- Mi Nhĩ!

Giang Tinh Thần giật mình tỉnh lại, lúc này mới ý thức được mình đã đi quá lâu, Tiểu nha đầu nôn nóng đã dẫn người ra ngoài tìm mình.

Giang Tinh Thần lớn tiếng đáp lại, rồi một tay ôm lấy con sói nhỏ, chạy về theo đường cũ.

Mưa gió rất lớn, Mị Nhi cùng tiểu miêu nữ che ô, lo lắng tìm kiếm khắp nơi. Ca ca đi ra ngoài đã lâu như vậy, tối mịt rồi mà cũng chưa trở lại, nàng sao có thể ngồi chờ một chỗ được chứ, vội vàng gọi người trong thôn tìm kiếm.

đến chỗ bắt tôm cũng không tìm được Giang Tinh Thần, càng khiến cho đám người lo sợ xanh mặt. Lão gia tử lại càng hốt hoảng, lão không theo sát Giang Tinh Thần, chính là không làm tròn chức trách, hiện tại đã chạy vào tuốt núi sâu tìm hắn.

Tiếp theo, lại có người ở bờ sông phát hiện ra túi lưới

một đám người đã trở nên kinh hoảng.

Kinh Thiên Dong Binh Đoàn cùng các thôn dân liền đọc theo bờ sông ngược lên tìm kiếm, một nhóm người khác thì bơi xuống phía dưới tìm kiếm. Mị Nhi dân theo Tiểu miêu nữ cùng mây thôn dân đi qua bên kia bờ sông.

- Mị Nhi!

Mị Nhi đang lớn tiếng kêu gọi, đột nhiên nghe được thanh âm của ca ca, lập tức mừng như điên, ném cả dù chạy tới đón.

- Ca ca! Ngươi làm ta sợ muốn chết!

Vừa lờ mờ thấy được Giang Tinh Thần, Tiểu nha đầu đã không nhịn được khóc hu hu, rồi nhào thăng vào lòng Giang Tinh Thần. Lúc vừa nhìn thấy túi lưới cùng cây đù ném bên bờ, ý thức của nàng đã sắp hỏng mắt.

Giang Tinh Thần vội vàng chuyên sói con đến phía sau, tay kia thì ôm bả vai muội muội.

- Thật xin lỗi, Mị Nhi! Đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn!



Thiên đã đen kịt, gần như không thấy được bóng Mị Nhi, nhưng Giang Tinh Thần lại biết, toàn thân tiểu nha đầu đều bị đính mưa ướt hết, đau lòng không nói nên lời, lập tức nghiêng người đón đầu gió che mưa cho nàng.

Lúc này, Tiểu miêu nữ cùng hai thôn dân cũng đi tới, giơ ô lên che đâu cho hai người.

- Tinh Thần ca ca, rốt cuộc ngươi đã làm gì vậy?

Tiểu miêu nữ có chút oán trách hỏi. Vừa rồi chẳng những MỊ Nhị, mà tất cả mọi người đều bị dọa cho hoảng sợ nhảy dựng.

- Chuyện này trở về rồi hãy nói, thân thể Mị Nhi yếu đuối, không chịu được mưa gió lạnh như vậy!

Giang Tinh Thần nói rồi, liền đìu Mị Nhi trở về. Qua một lúc nữa, đoán chừng đưa tay cũng không thấy được năm ngón.

- Ừm!

Tiểu miêu nữ gật đầu, nhanh chóng chạy đi thông báo cho những người khác, hai gã thôn dân thì đi theo Giang Tinh Thần, phụ trách che dù cho bọn họ.

Mà đến lúc này, Mị Nhi này mới cảm giác được cơn lạnh, liên nép chặt trong lòng ca ca, không ngừng run rây.

Nhận được thông bảo của Tiểu miêu nữ, đám người Đồ Như Sơn, Hàn Tiểu Ngũ, Thạch Oa Tử như trút được gánh nặng thở phào một hơi thật dài.

Về tới phủ lãnh chúa, lúc này mọi người mới phát hiện, Giang Tinh Thần còn mang về một con sói con, đều kinh ngạc không thôi. Dã thú có đã tính tương đối lớn, căn bản không thuần phục được, trừ khi vừa ra sinh, mở mắt đã thấy ngươi.



Con sói con này đã khá lớn, miệng cũng đã mọc răng, không ngờ lại nhu thuận đối với Giang Tinh Thần như vậy, điều này làm cho mọi người đều cảm thấy thật khó tin.

Đặc biệt là Tiểu miêu nữ, nàng càng thêm tỏ ra khó có thể tin nối, hai mắt trợn tròn. Thú nhân bọn họ trời sanh đã có một loại lực tương tác với dã thú, nhưng cho dù là vậy thì cũng không thể đạt tới múc độ như Giang Tinh Thần. Con sói con kia cứ như thể xem Giang Tinh Thần là mẹ nó vậy, một tắc cũng không rời.

Tiếp theo, một màn khiến cho mọi người thán phục xuất hiện, Mị Nhi thấy sói con lông lá xồm xoàm đáng yêu, không nhịn được: sờ soạng một chút. Con sói con vốn định há mồm muốn cắn, nhưng Giang Tính. Thần vừa quát một tiếng, nó đã lập tức ôn thuận cúi đầu xuống.

- Như vậy cũng được sao?!

Tiểu miêu nữ trợn tròn mắt, cùng đi qua sờ soạng một chút. Quả nhiên, dưới sự km hăm của Giang Tinh Thần, con sói nhỏ không chút nhúc nhích miệng, ngược lại còn tỏ ra hưởng thụ.

Sau đó, nguyên một đám người liên nổi lên tính trẻ con, thi nhau sờ vuôt sói con.

ánh mắt sói con cùng long lên, không ngừng phát ra tiếng gầm gửừ trầm thấp. cảnh cáo mọi người.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch