Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 279: Giả bộ bắt người (1)

Chương 279: Giả bộ bắt người (1)



Một đám thủ hạ của Chử thiếu gia gào thét xông tới, nhưng đều chưa tới gần Lão gia tử một thước đột nhiên bay ra ngoài, “bùm bùm” ngả lăn đầy đất, tiếp theo vừa ôm cổ lăn lộn, vừa kêu rên, bộ dáng còn thê thảm hơn Chủ quầy bị đánh vừa rồi.

Bất luận là Tôn Tam Cường, Chu Dũng hay Tiền Phong, hay là người vây xem, đều kinh ngạc há to miệng, sững sờ nhìn Lão gia tử, ngay cả Giang Tinh Thần cũng giật mình, thầm nghĩ: “Lão gia tử thi triển chính là Vô Ảnh Thối sao, một đám người thế nào đột nhiên liền bay ra ngoài?”

Mà Chử thiếu gia bị Lão gia tử đè mọp xuống, thời khắc này cũng sửng sốt, đây khẳng định là cao thủ siêu cấp a, lại nghĩ tới người ta nói mình dính vào đại sự. lập tức cảm giác có chút không ồn.

- Mau đi thông báo đội trị an, có gian tế ngoại quốc tấn công quý tộc Đế quốc... Chử thiêu gia hô lớn.

- A a! Tiểu tử ngươi còn rất thông minh lanh lợi, lại biết chụp mũ cho ta gian tế, kêu đội trị an tới!

Lão gia tử mỉm cười, giơ tay vô lên đầu Chử thiếu gia một cái, lập tức quạt trở về trong miệng lời nói của hắn.

- Ngươi biết vừa rồi ngươi đánh là ai không, là Nam tước nhất đăng trẻ tuổi nhất, lãnh chúa nhỏ tuổi nhất Đế quốc, là nhân tài trọng điểm bồi đường của Càn Khôn Đại Đế... Hà hà... ngươi nói có gian tế không giả, nhưng lại là ngươi! Giang Tước gia đúng là bị Huyền Nguyên Thiên Tông ám sát nhiêu lần...

Cả đại sảnh hiệu ăn lập tức lặng ngắt như tờ, ngay cả đám côn đồ kêu rên kia cũng không dám phát ra thanh âm, trên mặt lại đầy vẻ sợ hãi. Nếu như lão già này nói là sự thật, thì tội danh này đích thực quá lớn, dính vào, phỏng chừng Liên gia đều sẽ bị liên lụy.

Tôn Tam Cường nghe nói khóe miệng giật giật: “Giang huynh đệ khi nào bị Huyền Nguyên Thiền Lông âm sát quá nhiều lần, Lão gia tử này quá độc đi, chụp mũ tội danh này, Nam Giang Lĩnh cũng đừng nghĩ sống yên... Bất quá ta thích, rất hả giận a!””

Trong nháy mắt, khóe miệng Tôn Tam Cường cười toét tới mang tai, toàn thân trên dưới, ngay cả xương cốt đều cảm thấy sảng khoái.

Giang Tinh Thần hài lòng khẽ gật đầu với Lão gia tử, vốn là chuyện xảy ra đột ngột, trước đó hắn cũng không nghĩ tới. Bất quá gặp cơ hội như vậy, sao có thể không lợi dụng, bởi vậy trước hắn vốn cũng không kịp nói với Lão gia tử.



Bất quá, Lão gia tử này biết phối hợp quá tốt, mình vừa động liên hiểu ý đô.

Lão gia tử âm hiểm cười hắc hắc, nháy nháy mắt với Giang Tinh Thần, lộ ra vẻ mặt đăc ý.

Chu Dũng cùng Tiền Phong liếc nhìn nhau, rồi bước tới, đạp cho mấy tên côn đồ đang lăn lộn trên đất một trận, vừa đánh còn vừa nói:

- Không ngờ dám ám sát Giang Tước gia, phá hỏng phát triển của Đế quốc, khẳng định đều là gian tế của Huyền Nguyên Thiên Tông!

Sau đó thảo ra đai lưng của bọn họ, từng tên một tất cả đều trói hai tay ra sau lưng.

Người vây xem không nhịn được cả người run lên: - Con bà nó, cái này cùng quá ác đi! Tên nào tên đó đều độc địa! Đây là muốn đưa đám người này vào chỗ chết mà!

- Ngươi bịa chuyện nói bậy, Giang Tước gia này căn bản là ngươi bịa ra... Cha ta là Chứ Đại Hùng. là quan trị an của Lam Vũ Thành...

Chử thiếu gia hét lớn.

- Cha ngươi là Chử Đại Hùng, hôm nay cha ngươi là Lý Cương cũng vô ích!

Hắn vừa nói nửa câu, Giang Tinh Thần cười lạnh một tiếng, vung tay ném một vật màu vàng nhạt bay tới.

Lão gia tử bắt lấy, đưa đến trước mặt Chử thiếu gia, chính là thẻ bài thân phận của Giang Tinh Thần. Mây chữ “Đế quốc Nam Tước Nhât Đăng” lóng lánh làm cho Chử thiếu gia có chút choáng váng, ngẩn ngơ nhìn hôi lâu, đột nhiên rông to như bị bệnh tâm thần:

- Ta không có ám sát hắn, vừa rồi cũng không có đá trúng hắn... hắn là giả bộ, là có ý...

Chử thiếu gia lúc này đúng là bị dọa hoảng sợ tôi, cải tội danh này nếu là thật định tội, thì nhà bọn họ xong rồi.

- Giả bộ? Ngươi giả bộ bị đá một cái thử xem!

Giang Tinh Thần khinh thường mắng một tiếng, rồi Đứng thẳng mình lên, chỉ thấy giữa ngực và bụng có một dấu giày rõ ràng.

- Ai da! Nói dứt lời, Giang Tinh Thần liền thét to một tiếng, lần nữa ôm bụng cúi xuống, nôn khan một trận.

- Ta ...

Chử thiếu gia nghẹn lời, trong lòng mắng thầm Giang Tinh Thần: “Ngươi giả bộ trắng. trợn như thế, bị đá một chân không có ngã xuống đất, thối lui đến ghế ngồi xuống không nói, dấu giày rõ ràng ở ngực bụng, ngươi ôm bụng, đây coi là cái gì!”

Đúng lúc này, từ ngoài. hiệu ăn truyền vào một tràng tiếng bước chân đồn dập, rồi truyền vào một thanh âm có chút tương tự với Chử thiếu gia:

- Đội trị an phá án, đều mau tránh ra chỗ khác cho ta!

Vừa nghe thanh âm này, Chử thiếu gia lập tức tinh thần tỉnh táo, hô lớn: - Cha a, mau mau cứu con... con sắp bị người ta giết chết Tôi!



- Người nào dám! một tiếng gầm giận dữ, đám người tách ra, một người

trung niên tướng mạo cục mịch, ánh mắt thâm độc nổi giận đùng đùng bước nhanh vào, đi theo phía sau một đoàn thành viên đội trị an.

Vừa nhìn thấy Chử thiếu gia bị Lão gia tử đè quỳ xuống đất, người này tức giận lên đến đỉnh điểm, trong mặt lóe lên sát cơ, một tay năm chuôi đao bên hông, định rút đao ra.

Nhưng đúng lúc này, hắn nhìn thấy mười mấy tên côn đồ năm dài trên mặt đất, hai tay bị trói ngoặc sau lưng, lập tức động tác rút đao liên ngừng lại.

Người khác không nhìn ra, nhưng là một cao thú cảnh giới Ngưng Khí hắn lại thấy rất rõ ràng, bên cô những tên này đều có một điêm đỏ rất nhỏ, vị trí đều toàn bộ giống nhau.



“Lão gia hỏa này không đơn giản!” Người trung niên liền kiểm nén lửa giận, sắc mặt trở nên ngưng trọng dị thường. Hiện trường không có dấu vết đánh nhau, đã nói lên những người này là cùng một lúc bị đánh ngã, hơn nữa bộ vị bị thương đều không sai biệt chút nào, thực lực như vậy khẳng định mạnh hơn hắn rất nhiều.

- Các ngươi là ai, vì cái gì gây hắn gây chuyện, động thủ đả thương người! Người này hỏi.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch