WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 292: Bất an (1)

Chương 292: Bất an (1)



- Vương quốc Thiên Dực thường xuyên điều động quânđội, các loại vật tư chuyển đến tiền tuyến từ từ tăng lên, rất

có khả năng phát động đại chiến!

Thần binh nói rồi, đưa phong thư tín lên cao hơn đầu.

- Há!

Đường Sơ Tuyết nhíu mày, nhận lấy quần báo từ trong tay thần binh, mở ra xem.

Một lát sau, Đường Sơ Tuyết cười lạnh khinh thường:

- Quân đoàn thứ nhất ta hiện tại lương thừa tướng mạnh, còn sợ ngươi phát động đại chiến!

Thu hồi mật thư, Đường Sơ Tuyết nói:

- Truyền lệnh xuốngm tất cả tướng sĩ nghiêm ngặt tử thủ, xem kỹ đối phương, không được... Chờ đã!

Nói đến một nửa, Đường Sơ Tuyết chợt ngừng lại, trong mắt chợt lóe tia sáng, thầm nhủ:

"Nếu đối phương thật sự muốn phát động đại chiến, vì sao điều động quân đội rõ ràng như thế, giống như cố ý cho chúng ta xem... Chẳng lẽ bọn họ còn có mục đích khác?"

Nảy ra ý này, Đường Sơ Tuyết liền cả kinh, ra lệnh thân binh:

- Trước tiên gọi các Phó đoàn trưởng đến đây, mau!

Nói rồi, Đường Sơ Tuyết xoay người vào lều lớn, kéo xuống một mảnh màn che, hiện ra bản đồ địa hình to lớn.

"Rốt cuộc đối phương có mục đích gì đây, chẳng lẽ là tích lũynăm, cảm thấy thời cơ chín muồi, muốn đánh một trận với ta! Nhưng mãi đến giờ, hai bên đều có thắng có thua, bọn họ chưa từng chiếm lợi, lấy đâu ra tự tin này!"

Nàng đang suy nghĩ, 4 người trung niên tinh thần tràn đầy đi vào lều lớn, khom người hô:

- Quân đoàn trưởng!

Đường Sơ Tuyết xoay người, gật đầu với 4 người, nói lại nội dung mật thư, rồi nói:

- Ta cảm thấy bọn họ có mục đích khác, các ngươi thấy sao...

Nửa giờ trôi qua, 4 vị Phó đoàn trưởng cùng Đường Sơ Tuyết nhìn bản đồ, thảo luận rất nhiều khả năng, nhưng cuối cùng vẫn không rõ ý đồ thật của đối phương.

Thẳng đến cuối cùng, ánh mắt Đường Sơ Tuyết rơi xuống vùng núi ở hai bên quân doanh trên bàn đồ.

- Có phải là chỗ này? Đường Sơ Tuyết cau mày, thấp giọng nói.

Một Phó đoàn trưởng nói:

- Khả năng không lớn, hai vùng núi này khu vực rộng rãi, núi cao khe sâu, địa hình hiểm trở, không thể nào có nhóm bộ đội lớn đánh bọc tới! Hơn nữa, ở những chỗ quan trọng, chúng ta còn có bố trí cọc ngầm...

Đường Sơ Tuyết trầm ngâm một lát, lắc đầu nói:

- Không được, ta luôn cảm thấy chuyện này có chút

không bình thường, vẫn cẩn thận hơn, phái thêm quân do 3 thám mở rộng phạm vi tra xét!

Nói rồi, Đường Sơ Tuyết lớn tiếng hạ lệnh:

- Người đâu! Truyền lệnh xuống, lính trinh sát mở rộng phạm vi trinh sát... Ngoài Vương quốc Thiên Dực chính diện, vùng núi hai bên cũng là trọng điểm giám thị!

Quay sang nhìn 4 vị Phó đoàn trưởng Đường Sơ Tuyết nói tiếp:

- các ngươi chú ý kỹ tiền phương, nghiêm phòng tử thủ cho ta, dù cho đối phương đánh tới, cũng không được tự tiện đánh ra!

- Rõ!

4 vị Phó đoàn trưởng cúi mình nhận lệnh, nhanh chóng rời đi.

Sau đó, Đường Sơ Tuyết cầm bút lên, nhanh chóng viết mấy phong thư, cho thân binh chia ra gửi đi Nguyên soái cùng các quân đoàn trưởng khác, bảo bọn họ chú ý động tác của những đại vương quốc khác....

Toàn bộ bố trí theo lời nàng nhanh chóng hoàn thành, lính trinh sát cũng được phái ra, nhưng không biết sao, trong lòng Đường Sơ Tuyết lại càng thêm bất an, làm nàng cảm thấy tâm thần không yên, luôn cảm thấy có chuyện lớn xảy ra.

"Đúng rồi! Gửi thư cho Giang Tinh Thần, không chừng hắn có thể giúp phân tích ra kết quả thì sao?"

Đang tâm phiền ý loạn, đột nhiên Đường Sơ Tuyết nảy ra ý này, gần như không do dự, cầm bút viết thư gửi đi.

Đợi gửi thư đi rồi, Đường Sơ Tuyết hơi bình tĩnh lại, không khỏi buồn cười:

"Ta làm sao vậy! Trước giờ Giang Tinh Thần chưa từng tiếp xúc chiến sự, hỏi hắn có ích gì... "

Trong lúc Đường Sơ Tuyết lắc đầu cười khổ, Nam Giang Lĩnh Lam Vũ Thành, Lão gia tử cùng Giang Tinh Thần đã chuẩn bị lên đường. Hơn 3 người đi đường, hơn nữa đa số là đứa nhỏ, an bài rất tốn sức. Nếu không phải Giang Tinh Thần lại yêu cầu Nam Giang Hầu hỗ trợ, bọn họ cũng không thể lập tức tìm được nhiều xe ngựa như vậy.

Nam Giang Hầu sắp khóc ra, không phải kéo chân ngườingày sao, má nó người buộc ta xin lỗi trên phố, còn bỏ thuốc xổ, ta đưa người đưa tiền còn chưa xong, còn phải sắp xếp xe cho ngươi, má nó ta thiếu ngươi gì nữa?

Nhưng mà, hắn thật sợ Giang Tinh Thần tiếp tục kéo Hắc Điện đi quét trường đua ngựa, ước gì bọn họ mau biến đi, bởi vậy dù một bụng không muốn, vẫn cắn răng an bài gần xe ngựa, còn giới thiệuđoàn lính đánh thuê hộ tông.

Những nô lệ vô cùng ngoan ngoãn, hết sức tôn kính Giang Tinh Thần. Không nói đầu, nhìn thái độ của những tên buôn người đối với Giang Tước gia là biết, thiếu niên này tuyệt đối là nhân vật lớn! Hơn nữa, bọn họ đều nhìn thấy được người ta lấy được ghi chép mua bán, điều này nói rõ cái gì, nói rõ Giang Tước gia này có ý bỏ đi thân phận nô lệ cho bọn họ.

Chủ nhân như thế tuyệt đối là đốt đèn tìm không ra, chỉ cần biểu hiện tốt, không chừng tương lai sẽ lấy lại được thân phận bình dân, lại còn không lo ăn mặc. Ngay cả những đứa bé, cũng hiểu được điều này.

Đi theo cùng Giang Tinh Thần, còn có Phùng Ký cùng Hắc Điện, hiện tại Hắc Điện là ngựa của Giang Tinh Thần, Phùng Ký chỉ là kỵ sĩ được thuê, bọn họ đương nhiên không thể bị bỏ lại một người.

Đoàn xe thật dài kéo ra cửa thành, Giang Tinh Thần dặn dò Tôn Tam Cường giúp chăm lo, quản lý các lính đánh thuê, sau đó nhờ Lão gia tử, đưa hắn đi trước. Đi ra lâu ngày như thế, hắn cũng nhớ tiểu nha đầu, vội vàng muốn đem thẻ bài thân phận đã làm xong cho tiểu nha đầu, nhìn vẻ mừng rỡ của nàng.

Đề nghị như thế, Lão gia tử không thể từ chối, cua, tôm, cờ tướng, lão cũng nhớ nhung mấy thứ này không thôi.

Kéo lấy Giang Tinh Thần, chân Lão gia tử phát lực, vù một cái bay ra ngoài.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.