Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 299: Nỗ lớn (2)

Chương 299: Nỗ lớn (2)



Lão gia tử ngôi ở miệng sơn động. trên mặt tràn đầy kinh hãi xen lần ngạc nhiên, không tin, còn có dáng vẻ như bị chơi khăm.

Từ sáng sớm khi nghe được Giang Tinh Thần nói lại, lão còn tỏ ra khiếp sợ hơn cả Đường Sơ Tuyết nữa. Sống đã hơn năm, nhưng chuyện như vậy đừng nói chưa từng nghe qua. ngay cả nghĩ tới thôi đều cảm thấy khoác lác tày trỜI TÔI.

- Má nó... Chuyện này quả thật quá khó để làm cho người khác tin tưởng mà! Chẳng trách tên khốn kiếp kia lại nói một người là đủ rồi, hóa ra ngoại trừ ta ra có lẽ cũng không ai có thể sống sót khi làm ra chuyện này... Nhưng uy lực thật sự lớn như hắn nói sao. toàn diệt một cái Trọng Giáp kỵ sĩ Đoàn a...

Nói rồi, Lão gia tử liền quay đầu nhìn về năm mươi cái to túi lớn bày trong sơn động, phía dưới môi chiếc túi đều lót một tấm ván gô.

- Hơn mười vạn cân bột mì, giết chết một Trọng Giáp kỵ sĩ Đoàn... Má nó, nếu Tiểu tử khốn kiếp này dám lừa gạt ta, thì dù có phải liều mạng ăn bánh bột mì trắng một tháng. ta cũng phải xử đẹp hắn...

Vương quốc Thiên Dực công kích cực mạnh, hết nhóm này đến nhóm khác, tấn công cuôn cuộn không ngừng, chiến đầu từ sáng sớm đến tận trưa.

Quân đoàn thứ nhất thì nghiêm ngặt tử thủ, nửa bước không lùi. Phòng ngự công kích như thủy triêu của đôi phương.



trong lều lớn phía sau Vương quốc Thiên Dực, người trung niên nhíu mày:





- Chúng ta liên tục tấn công mạnh như vậy, mà Quân đoàn thứ nhãt lại nửa bước không lui sao?

Đông Vạn Sơn cười ha hả, nói: - Như vậy Chẳng phải càng tôt sao, có lợi cho chúng ta tốc chiên tốc thăng!

Người trung niên lắc đầu nói:

- Ta giao chiến với Đường Sơ Tuyết đã nhiêu năm, tác phong của nàng vẫn luôn nhất quán, khi bài binh bố trận có thể khiến cho môi binh sĩ phát huy khả năng đến mức cao nhất! Nếu như là trước kia, dù quân số bọn họ không đủ, chắc chắn Đường Sơ Tuyết cũng sẽ vừa đánh vừa lui, lợi dụng công sự cùng địa hình dần dân ổn định lại, khiến khí thế của chúng ta dần dần giả xuống mới đúng! Hơn nữa lúc này bọn họ nên kiêm chế chúng ta lại mới là thượng sách, sao nhìn thế nào cũng như đang muốn liều chết vậy a!

- Vậy sao? Đông Vạn Sơn nhíu nhíu mày, nói: - Chăng lš quân sô bọn họ đông đảo! không thể nào...

- Trừ khi bọn họ không chia quân ra nơi khác! Người trung niên híp mắt lại, quả quyết nói: - Đây là Đường Sơ Tuyết thấy không thể lui được nữa,

chuẩn bị liều mạng!

- Vậy thì cứ để cho nàng tới liều mạng! Khi nàng đang toàn lực chăm chú vào thế công phía trước, thì Trọng Giáp kỵ sĩ Đoàn thứ năm cũng vừa vặn công kích vào chỗ yếu bên sườn, một kích sẽ có thể quyết thăng bại!

Đông Vạn Sơn lên tiếng, rồi lập tức phân phó:

- Thông báo cho Đoàn trưởng kỵ sĩ, không cần chờ đến ban đêm, toàn lực công kích, tăng tốc xông về phía trước!

Không lâu sau khi mệnh lệnh được ban ra, tại vùng sườn núi thoai thoải bên cánh phải đột nhiên xuất hiện mây cái châm đen, đang nhanh chóng đến đến gần hẻm núi. Bất nhanh, liên có vô số điểm đen xông ra, cuối cùng giống như một đám mây đen ép tới nơi này.

Khi tới gần, đâm mây đen đột nhiên dừng lại, lộ ra mây ngàn kỵ sĩ thân mặc trọng giãp màu đen, cưỡi trên một con chiên mã cao to.

Đoàn ngựa dừng lại, không có bất kỳ tiếng hí cùng di chuyên dư thừa nào, mây ngàn người lặng ngắt như tờ. tỏa ra áp lực và sát khí cực mạnh.

- Đối phương không phân chia quân ra! Có lẽ là dự đoán sai, cho rằng vùng núi đối diện mới là trọng địa chúng ta đánh vòng bọc!

Một giọng nói từ mấy người phía trước nhất chợt vang lên, phả tan tên Tĩnh.

- Chưa chắc!

Người câm đầu phát ra thanh âm trầm thâầp, sau đó giơ tay lên, chỉ chỉ hẻm núi trước mặt, lại chỉ chỉ phía trên ngọn nÚI.



Lập tức có bốn tên kỵ sĩ chạy ra, hai người thúc ngựa chạy vào hẻm núi, hai người khác thì chia nhau chạy dọc theo lưng núi về phía leo ngọn núi.

Ước chừng nửa tiếng sau, bốn người này lân lượt quay trở về, gật đầu nói với người câm đâu: - Thống lĩnh, không có vấn đề gì!

- Đường Sơ Tuyết Chẳng qua cũng chỉ có vậy, xem ra là ta quá cần thận rồi!

Người dân đầu cất giọng ôm ôm, Ôi phất tay về, trước, đám mây đen lần nữa di chuyền, tiễn vào hẻm núi..

Trên gân đinh núi, trong sơn động được bụi cây che kín,

Lão gia tử xuyên qua khe hở, nhìn chằm chằm không chớp mắt xuống phía dưới, vẻ mặt ngưng trọng.

- Tới rồi! người, ba hàng song song, kéo dài đến 7, dặm. cần phải chờ sau khi bọn chúng tiền vào hoàn toàn mới có thể ra tay... Tốc độ nhất định phải đủ nhanh. bảo đảm bột mì rắc xuống đủ dày, sau đó nhanh chóng vượt qua đỉnh núi, nếu không ngay cả ta cũng không chạy thoát...

Lão gia tử lẩm bẩm cực nhỏ trong miệng, những điều này đều là lời đặn dò của Giang Tinh Thần, bất kỳ một điêm nào đều vô cùng trọng yếu.

Rất nhanh. đội ngũ người ngựa đã đi qua được một nửa. Lão gia tử lập tức đứng vụt dậy, xoay tay bất lây một tấm ván gỗ quang ra ngoài.

Trên tắm ván chính là chiếc túi hai ngàn cân. bên trong hoàn toàn là bột mì. Lão gia tử không buông tắm ván gô trong tay. nhưng cái túi lại bay ra ngoài, một sợi dây từ phía dưới túi rút mạnh, khiến miệng túi hoàn toàn mở ra, đồng lớn bột mì liên trút xuống.

Lần này hết thảy công phu áp đáy đều được Lão gia tử dùng đến, toàn thân đều có thể thấy được một cô sóng gợn

phập phông rất rõ ràng. Tốc độ tay nhanh đến mức sinh ra ảo ảnh, lần lượt ném ra từng chiếc túi một.

Hơn năm mươi chiếc túi lớn chứa hơn 1 ngàn cân bột mì, chỉ trong mấy giây đồng hồ ngắn ngủi đã được Lão gia tử ném hết ra ngoài.

Ngay sau đó, Lão gia tử liên “vèo” một cái lao ra ngoài, “tèo” cái thứ hai liên vượt qua ngỌn núi, đến mặt bên kia. đồng thời ngay trước khi vượt qua, lão liền cầm lấy một cây đuốc đã được chuẩn bị từ trước. châm lửa TÔI ném về phía sau.

Trong hẻm núi, Trọng Giáp kỵ sĩ Đoàn đang nhanh chóng tiên về phía trước, đột nhiên trên trời liên phát sinh đị biên, khiên mọi người đều cả kinh.

Trọng Giáp kỵ sĩ Đoàn không hổ là quân đội chủ lực đứng đầu, phản ứng cực nhanh không gì sánh kịp, gân như trong nháy mắt liên bô trí phòng ngự xong.

Nhưng thứ bọn họ thấy được, lại là vô số bột mì trắng như tuyết đang chậm rãi phủ xuống. Trong nháy mắt, khu vực này như bị sương mù dày đặc bao phủ, ngay cả người đối diện cũng khó nhìn thấy.

- Bột mì?

Đám người Trọng Giáp kỵ sĩ Đoàn lập tức đều tỏ ra nghi hoặc, bất kế là mai phục hay là bố trí cặm bây, thì dùng bột mì đê làm cái gì chứ?

Tên thông lĩnh ở hàng đầu nghe động tỉnh phía sau, quay đầu lại liên thấy được sương trăng đầy trời, lập tức chau mày hồ lớn:

- Cẩn thận. lưu ý hai bên ngọn núi, mở khiên...

Tiếng hô của hắn còn chưa dứt, một cây đuốc đã từ trên trời rơi xuống. Tiếp theo đó, một tiếng nô lớn liên truyền vào tai, tựa như một cây búa tạ đập. thăng vào đầu hắn vậy, trong nháy mắt ý thức của hắn đã trồng rông.

Mà trong chớp mắt này, toàn bộ hẻm núi đều bị sóng xung kích mãnh liệt đánh sâu vào khiên cho đất rung núi chuyền!











trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch