Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 70: Người Ngoài Hành Tinh Làm Giàu

Chương 107: Sập nhà

Chương 107: Sập nhà

Nhưng lại bị An Hi Hạo ngăn cản: “Em muốn chơi, cũng chơi nhỏ thôi, người tuyết lớn như vậy, đắp lâu lắm, cẩn thận bị cảm lạnh.”

Cổ Na cảm thấy hình như mình bị An Hi Hạo coi thành trẻ con mà nuôi rồi, thân là một người ngoài hành tinh tự cho mình rất thành thục mà nói, cô không vui cho lắm.

Nhưng rất nhanh cô lại cảm thấy loại cảm giác này dường như cũng không tệ.

Chuyện buổi tối An Hi Hạo không trở về nhà thanh niên trí thức, nhà thanh niên trí thức lập tức nổi lên gợn sóng.

Nhưng cũng may bọn họ đều không phải là người nói nhiều, khi An Hi Hạo trở về, chỉ bị mấy trí thức nam trêu chọc một phen rồi thôi.

Mùng một năm mới không ra ngoài chúc tết, đến mùng hai, Cổ Thành Trung dẫn theo vợ tới nhà cha vợ chúc tết, sáng ngày hôm sau trở về, chiều cùng ngày Cổ Thành Nhân dẫn vợ con mình đi đến nhà cha mẹ vợ, đến sáng mùng bốn mới về. Lần này đến Cổ Hành Phong dẫn Lưu Phân về nhà họ Lưu chúc tết.

May mà ở trong cùng một thôn, nên tối cùng ngày ăn cơm tối xong, bọn họ cũng trở về nhà.

Cổ Na vẫn luôn ở cùng đám người ông bà cụ Cổ, nếu cảm thấy không náo nhiệt thì sẽ gọi An Hi Hạo ở nhà thanh niên trí thức qua.

Tuyết vẫn luôn rơi không ngừng mãi cho đến mùng bảy, tuyết đọng phủ đầy trên sân và nhà, mỗi ngày tuyết trên đường và sân đều có người quét dọn, nhưng tuyết đọng trên mái nhà thì chỉ có thể bỏ qua như vậy.

Ông cụ Cổ chà chân, ông cụ vừa từ nơi khác trở về: “Nhà chính và các phòng của chúng ta đều không có vấn đề gì, nhưng phía bên phòng củi phải chú ý một chút, sợ là sắp sập rồi.”

Vừa dứt lời, mọi người chỉ nghe thấy bên ngoài phát ra một tràng tiếng vang lớn, Cổ Na dẫn đầu chạy ra ngoài xem, hô lên: “Ông ngoại, ông thế này là miệng gì vậy chứ?”

Ông cụ Cổ nhìn phòng củi đã sập, há to miệng: “Lưỡi thiết răng đồng à?”

Cổ Hành Vũ cười khúc khích: “Ông nội, ông nói gì thế?”

“Còn nói gì nữa! Mau dọn dẹp đi!” Ông cụ Cổ lớn tiếng bảo.

Nếu không dọn tuyết đọng đã phủ kín ra, thì củi ở bên trong sẽ bị ẩm hết, không đốt được củi, đừng nói là nấu cơm, mà ngay cả sưởi ấm cũng thành hy vọng xa vời.

“Cháu đi tìm cha cháu và mọi người qua giúp.” Lưu Phân khoác thêm áo, chạy tới nhà họ Lưu.

Cổ Na không để ý sự phản đối của bà cụ Cổ, mà cũng vào giúp đỡ, sức của cô lớn, trực tiếp dỡ đống cỏ đã sụp xuống ra, mấy anh em Cổ Hành Vũ cầm xẻng dọn sạch tuyết thừa ở bên dưới, còn anh em Cổ Thành Trung thì lại ném củi không bị ướt qua một bên không bị sụp, đợi khi người nhà họ Lưu tới thì đã dọn được hơn phân nửa.

“Các ông đúng là may mắn, nếu tối qua sập thì củi này đều ướt hết rồi.”

Sau khi làm xong việc, một đám người chui vào trong phòng để sưởi ấm, đại đội trưởng Lưu rút thuốc lá sợi ra, bảo.

Cổ Na bị bà cụ Cổ ấn đi rửa tay và mặt bằng nước ấm, còn thay một bộ quần áo khác nữa.

“Còn không phải sao, tuyết năm nay lớn hơn năm ngoái nhiều, mấy hộ gia đình ở phía sau thôn phải để ý nhiều một chút, đừng để sụp.” Ông cụ Cổ phun ra một ngụm khói, nhắc nhở.

Cổ Hành Vũ cũng vội vàng hừ một tiếng: “Ông nội, ông vẫn nên nói ít một chút.”

Ông cụ Cổ nhớ đến phòng củi vừa bị sập xong, lập tức ngậm chặt miệng, đại đội trưởng Lưu không hiểu, vừa định hỏi thì Lưu Phân bưng trà nóng vào trong.

“Mọi người mau uống mấy ngụm để giữ ấm đi.”

Đợi đến khi An Hi Hạo biết chuyện này thì đã muộn rồi, Trần Sơn nói: “Yên tâm đi, chỉ là phòng củi sập thôi, hơn nữa chỉ sụp có một góc nhỏ, rất nhanh đã sửa xong rồi, tối nay chúng ta cũng đừng ngủ quá say, nhà thanh niên trí thức còn không bằng cái phòng củi của nhà người ta đâu.”

Vương Quân giật nảy mình, mau chóng nhìn về phía La Đan Đan: “Đan Đan, hôm nay anh bảo vệ em nhé?”

Gương mặt xinh đẹp của La Đan Đan đỏ bừng: “Không cần đâu.”

Mãi cho đến mùng mười tuyết mới tan một nửa.

Nhìn thấy người tuyết chỉ còn lại một đống nhỏ, Cổ Na vô cùng đau lòng, cô muốn lấy ít tuyết từ chỗ khác qua đắp lên, lại bị bà cụ Cổ trừng mắt, nói: “Đã lớn bao nhiêu rồi mà còn như trẻ con?”

Cổ Na lầm bầm, cuối cùng từ bỏ.

Sau khi An Hi Hạo biết được, mới nắm bàn tay của cô an ủi: “Mùa đông năm sau anh sẽ đắp nhiều hơn cho em.”

Cổ Na lập tức được chữa lành vết thương.

Trước khi vào vụ cày bừa mùa xuân, trong thôn cũng thông báo một chuyện, đó chính là nhà ăn lớn đã sửa thành trường học, có ba lớp, cho nên cần ít nhất ba giáo viên.

Bà ngoại Cổ vẫn luôn nhắm đến chuyện này: “Kiến thức của Hi Hạo giỏi biết bao, nhất định có thể được chọn.”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch