Cổ Na bước lên nhìn thím Chu đang kiếm cớ, cô đưa tay ra: “Một cây cải một đồng tiền, trong ngực thím có ba cây, ba đồng, miễn mặc cả, cảm ơn.”
Thím Chu trợn to mắt: “Cái gì chứ? Rau này của cô làm bằng vàng sao? Còn đắt hơn cả thịt.”
“Rau của tôi làm bằng vàng đấy, nếu như thím mua thì chuyện ăn trộm rau lần này và lần trước tôi sẽ không truy cứu nữa, nếu thím không mua thì cũng đừng trách tôi.”
Cổ Na hừ lạnh nói.
Thím Chu cắn răng, trực tiếp vứt rau vào vườn, sau đó nhanh chân chạy: “Tôi từ bỏ.”
Cổ Na cũng không đuổi theo mà nhặt rau dưới đất lên chuẩn bị cho gà ăn, đồ ăn đã bị thím Chu chạm vào, cô ăn cũng không thấy ngon.
Giữa trưa hôm sau con dâu của thím Chu chạy từ vườn rau của nhà họ ra, vừa chạy vừa gọi: “Mẹ ơi, vườn rau nhà chúng ta bị con gì ăn mất rồi.”
Thím Chu lập tức nghĩ đến Cổ Na, bà ta vội vàng chạy ra chỗ vườn rau thì thấy không chỉ rau cỏ bị thứ gì đó gặm lồi lõm, mà trong đất còn có cả phân và nước tiểu.
Tất cả rau của bà ta đều bị hỏng hết.
Thím Chu chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt rồi ngã xuống.
…
Chuyện đất trồng rau nhà thím Chu bị phá rất nhanh đã lan truyền trong thôn.
Một nhóm phụ nữ vừa làm việc vừa nói chuyện.
“Tôi thấy có vẻ giống như lợn rừng làm.”
Một thím cao lớn vạm vỡ chắc chắn nói.
“Không thể nào, dù lợn rừng có xuống núi phá hư đồ đạc thì cũng sẽ không phá vườn rau nhà thím Chu đâu chứ?” Một người phụ nữ cách đó không xa lắc đầu.
“Tôi thấy phân và nước tiểu đó cũng không giống của lợn rừng.”
“Bà đã đi xem rồi à?”
“Còn không phải sao, rất nhiều người đều đi, trời ạ, tôi đã nói với bà...”
Cổ Na cũng không ngẩng đầu, nghe những người xung quanh càng đoán càng vô lý, cô chen miệng nói: “Có khi nào là lợn nhà làm không?”
Trong thôn có năm con lợn lớn do đội trưởng vẫn luôn canh trừng.
Lý Đại Yến trừng mắt nhìn: “Chuồng lợn chắc chắn cỡ nào chứ, không thể xổng ra được.”
Cổ Na chỉ cười không nói gì nữa.
Bởi vì cả nhà thím Chu không còn đồ ăn, nên chỉ có thể cầm đồ hoặc tiền đi mua của nhà khác, bà ta vốn định trộm nhưng mà không đủ can đảm, lỡ như Cổ Na nói chuyện này ra ngoài thì bà ta sẽ càng mất mặt.
Đêm hôm ấy thím Chu còn nằm mơ, mơ thấy mình đứng trong vườn rau, trời đã tối, sau đó bỗng có 4 - 5 con quái vật từ bốn phương tám hướng tràn đến khiến bà ta giật mình tỉnh lại.
“Không được, phải nghĩ cách thôi.”
Cả người thím Chu đầy mồ hôi lạnh đưa tay ôm ngực thấp giọng nói.
Nhân hôm nay nắng đẹp, Cổ Na lấy trong phòng chứa đồ ra một cái chậu gỗ, sau đó lấy ớt đỏ mà bà cụ Cổ cho cô rửa sạch, rồi từng dao từng dao băm xuống.
An Hi Hạo vừa về nhà đã thấy Cổ Na hai mắt đỏ au đang dùng tay rắc muối vào ớt sau đó đảo đều.
“Cay không?”
An Hi Hạo thả đồ trong tay xuống, sau đó múc một gáo nước rửa tay.
“Sắp xong rồi, đợi đến mùa đông thì dùng ớt này trộn cơm ăn vừa ngon lại vừa ấm.” Cổ Na híp mắt tiếp tục đảo, An Hi Hạo lấy ra bốn bình thủy tinh sạch sau đó nhận việc.
“Để anh, em rửa sạch mấy cái bình là được rồi.”
Cổ Na buông ra đi rửa tay trước, sau khi lau mặt mới thở dài một hơi: “Bà ngoại nói là ớt năm nay cay hơn mọi năm, em còn không tin, bây giờ cuối cùng cũng biết là thật sự cay hơn trước nhiều.”
“Lần sau em đợi anh về rồi hẵng làm.” Một lát sau mắt của An Hi Hạo cũng đỏ.
Hai kẻ nghiệp dư bỏ từng chút ớt một vào mỗi lọ, mãi đến khi bỏ xong vào lọ cuối cùng thì Cổ Na mới căn dặn: “Bà ngoại nói lúc lấy ớt thì không được dùng muỗng hoặc đũa dính mỡ để lấy, nếu không, cả lọ ớt sẽ bị hỏng.”
An Hi Hạo âm thầm ghi nhớ.
Hai người nấu một bữa tối đơn giản, vẫn còn chưa ăn đã nghe thấy bên ngoài ồn ào, Cổ Na lùa cơm vào miệng: “Ăn xong lại đi xem trò vui.”
An Hi Hạo bật cười, gắp miếng rau xanh mềm nhất cho cô, Cổ Na vui vẻ ăn.
Đợi hai người ăn cơm, dọn dẹp bát đũa xong ra ngoài tản bộ thì bên ngoài đã bắt đầu nhộn nhịp.
Lưu Phân đã nhìn thấy hai người họ từ xa, đi ra vẫy tay với họ.
Cổ Na đi đầu chạy đến: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lưu Phân chỉ vào nhà thím Chu đã bị vây lại, lúc này ông cả Chu đang đứng ở cửa nhà vẻ mặt lo lắng giải thích, mà mấy đứa con trai của ông ta cũng đang đứng ở cửa cứ như là chặn không cho người khác vào vậy, còn thím Chu và mấy người con dâu thì không thấy đâu.