Tô Tiểu Mãn nói xong liền muốn chạy ra ngoài tìm bạn chơi, Tô Hòa kéo cô bé lại: “Làm xong bài tập rồi mới đi chơi.”
Tô Tiểu Mãn bĩu môi: “Chỉ có kẻ ngốc mới làm bài tập nhé! Thầy giáo cũng không kiểm tra, làm thứ đó làm gì!”
Tô Hòa thầm thở dài, niên đại này không coi trọng giáo dục, đặc biệt là trường tiểu học trong thôn, không khác gì nuôi thả.
“Em không làm thì thôi, vốn dĩ chị còn định vào huyện mua ít kẹo sữa gì đó cho em, xem ra không cần lãng phí số tiền đó.”
Tô Tiểu Mãn đảo mắt mấy vòng, đi vào phòng: “Ai nói em không làm? Em thích làm bài tập nhất.”
Triệu Thúy Nga không nhịn được bật cười, con gái út không chịu nghe lời, cũng chỉ có con gái lớn có cách trị.
Tô Tiểu Mãn lấy cuốn tập và sách nhăn nhúm từ trong ba lô ra, bắt đầu làm bài tập, viết nhanh như rồng bay phượng múa.
Tô Hòa đi tới nhìn một cái, chẳng khác gì ma vẽ bùa!
Tô Hòa bảo Tô Tiểu Mãn đưa hai tờ giấy làm bài, sau đó viết thư cho Lạc Hiểu Linh, chủ yếu là kể khổ, sau đó nói bóng gió chuyện của Thẩm Như Ý và Tề Viễn Sinh.
Sau cùng khéo léo hỏi có thể cứu tế hộ nghèo như cô không, phiếu gạo phiếu dầu vải Hoa Hạ gì đó, càng nhiều càng tốt.
Thẩm Như Ý không phải muốn lợi dụng Lạc Hiểu Linh bẫy cô sao?
Ha, sau cùng bẫy dính ai còn chưa chắc!
Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Thúy Nga thức dậy nhóm lửa nấu cơm.
Bà cụ Tô nghiêm mặt: “Luộc mấy cái trứng cho thằng hai mang theo…”
Vốn dĩ bà ta muốn nói để Tô Vĩnh Thạch mang về cho cháu trai lớn Tô Kim Bảo ăn, không ngờ Tô Hòa lại tỏ ra cảm động nói: “Bà nội, bà sợ con đi xe đói bụng sao? Bà tốt với con quá, sau này con có tiền đồ, nhất định sẽ hiếu thảo với bà!”
Bà cụ Tô: …
Cục tức này phun ra hay nuốt xuống đều không được, khỏi phải nói khó chịu nhường nào.
Ăn sáng xong, Tô Hòa nhét vào ba lô Tô Tiểu Mãn hai cái trứng, lại nhét cho Triệu Thúy Nga ba quả: “Mẹ, để dành cho mẹ và cha và ông nội ăn trưa.”
Triệu Thúy Nga xúc động, lần này con gái thật sự hiểu chuyện rồi.
Tô Hòa lục tìm quần áo của nguyên chủ trong tủ, nguyên chủ từ nhà họ Thẩm không mang về mấy bộ quần áo cả.
Bởi vì khi đó nguyên chủ vẫn còn giữ một tia hi vọng, cho rằng mẹ nuôi Tống Nhàn sẽ không thật sự nhẫn tâm ném cô xuống nông thôn.
Tô Hòa khó khăn lắm mới tìm được một bộ quần áo màu xanh da trời trong túi đồ, còn tìm được một bức thư.
Chính là thư chia tay Tề Viễn Sinh viết cho nguyên chủ.
Chữ viết của tên tra nam này khá đẹp, xem ra câu “nét chữ nết người” cũng không phải chuẩn xác lắm.
Tuy bên trên dùng từ uyển chuyển, nhưng chữ nào cũng đâm vào tim nguyên chủ.
Tô Hòa cười lạnh một tiếng, giấu thư lại, nói không chừng sau này còn dùng tới.
Tô Hòa thay quần áo xong, khoác chiếc túi nhỏ thêu “Vì nhân dân phục vụ”, đứng trước gương soi.
Người này tướng mạo xinh đẹp, cho dù là mặc bao tải cũng đẹp, tất nhiên Tô Hòa cũng thuộc kiểu này.
Cho dù là ăn mặc đơn giản, để mặt mộc ra đường, nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người.
Ngay cả bà cụ Tô cũng không thể không thừa nhận, đứa cháu gái này của bà ta thật sự rất đẹp, rất xinh!
Tô Vĩnh Thạch mặt mày phơi phới, cảm thấy Triệu Bân chắc chắn thích Tô Hòa, chuyện hai vợ chồng ông ta chuyển chính thức đã chắc mười mươi rồi.
Tô Vĩnh Thạch leo lên xe đạp, Tô Hòa ngồi trên yên sau, vẫy tay với bà cụ Tô.
“Bà nội, đợi con về mua đồ ngon cho bà!”
Bà cụ Tô lập tức có một dự cảm không lành, muốn nói gì đó, nhưng xe đạp đã đi xa.
Đường đất xóc nảy, Tô Hòa ngồi trên yên sau xe đạp cảm thấy mông của mình sắp xóc thành tám cánh rồi!
Tô Vĩnh Thạch vẫn đang lải nhải không thôi, tư tưởng trọng tâm chính là nói gia thế của Triệu Bân tốt cỡ nào, nếu có thể gả cho anh ta sẽ được hưởng phúc.