Tô Hòa đáp hời hợt, bất thình lình nói: “Chú hai, tuy chắc chắn chú sẽ không hại con, nhưng không chắc Triệu Bân đó thấy con xinh đẹp mà nổi ý xấu gì. Cho nên lúc xem mắt, chú phải ở cạnh con!”
Tô Vĩnh Thạch thản nhiên nói: “Triệu Bân không phải người như thế, hơn nữa giở trò đồi bại là phải ngồi tù đấy…”
Có điều, ông ta thấy Tô Hòa kiên quyết, chỉ đành nói: “Được, được, được, tới lúc đó chú đi cùng con là được.”
Ánh mắt Tô Hòa sáng lên, dù sao miêu tả trong sách cũng khá khuôn khổ, cô có thể cho Tô Vĩnh Thạch một cơ hội, xem ông ta biểu hiện như thế nào.
Sau hơn một tiếng, hai chú cháu đã tới nhà cha vợ của Tô Vĩnh Thạch.
Mẹ vợ của Tô Vĩnh Thạch, Vương Phượng Dung cười tươi như hoa: “Đây chính là Tiểu Hòa nhỉ? Thật xinh xắn! Chẳng trách ngay cả cậu chủ trong huyện cũng nhìn trúng cháu. Ngay cả bà già như bà đây cũng thích ngắm cháu thật lâu đấy!”
Tô Hòa mím môi cười, bày ra dáng vẻ xấu hổ.
Tô Vĩnh Thạch nói vài câu đơn giản với mẹ vợ rồi dẫn Tô Hòa đến trạm đợi xe.
Thời này giao thông vẫn chưa phát triển như sau này, xe khách từ công xã tới huyện một ngày chỉ có một chuyến.
Hơn nữa gặp phải thời tiết xấu hoặc xe hỏng, tuyến đường đứt quãng là chuyện bình thường.
Khi hai chú cháu tới trạm, còn chưa tới giờ khởi hành, tài xế đang bưng ca trà nhàn nhã uống trà, nữ nhân viên bán vé thì ở đó đan áo len.
Tô Vĩnh Thạch tỏ vẻ ngưỡng mộ, cho dù là tài xế hay là nhân viên bán vé đều là công việc ngon, đáng tiếc ông ta không có cửa.
Tô Hòa thì cảm khái chiếc xe này thực sự quá tàn!
May mà đường từ công xã vào huyện khá bằng phẳng. Nếu không Tô Hòa thật sự lo lắng xe rệu rã giữa đường.
Lần lượt có mấy người đi xe nữa tới, nhưng không nhiều.
Điều này cũng dễ hiểu, đến huyện ăn cơm cần phiếu gạo, ở lại cần thư giới thiệu, vé xe còn tốn hai hào.
Trừ phi có chuyện nhất định phải đi, nếu không không ai đi vào huyện cả.
Tô Vĩnh Thạch mua vé xe, ngồi lên ghế đánh một giấc.
Tô Hòa chớp mắt ngồi xuống cái ghế bên cạnh nữ nhân viên bán vé: “Chị gái, chị đan chiếc áo len này đẹp thật, chị khéo tay quá…”
Đợi đến khi Tô Vĩnh Thạch tỉnh dậy, nữ nhân viên bán vé đã nắm tay Tô Hòa chị chị em em, thậm chí lúc xuống xe còn nhét cho Tô Hòa hai viên kẹo.
Tô Vĩnh Thạch: Lúc ông ta ngủ đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi ra khỏi bến xe vừa nhỏ vừa cũ nát, Tô Vĩnh Thạch dẫn Tô Hòa rẽ bảy ngách tám ngõ tới viện gia thuộc của xưởng dệt.
Hai vợ chồng Tô Vĩnh Thạch không sống ở đây, họ thuê một căn nhà trệt ở gần nơi này.
Nhà lầu ở đây đều là chung cư, một tầng mười hộ, một hộ chỉ có mười mất mét vuông, nhà xí và nhà vệ sinh đều dùng chung.
Tô Hòa cảm thấy nhà lầu như vậy không bằng nhà trệt!
Hiển nhiên Tô Vĩnh Thạch không nghĩ như vậy, trong mắt ngập tràn ngưỡng mộ.
Nhà họ Triệu sống ở lầu ba, đoán chừng là dùng biện pháp nào đó, trực tiếp chiếm hết diện tích của ba hộ, và nối thông chúng lại với nhau.
Tô Vĩnh Thạch gõ cửa, bên trong nhà có một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đi ra.
Đeo một cặp kính, tóc vén ra sau tai, chính là mẹ của Triệu Bân, Ngụy Cầm, làm kế toán ở xưởng dệt.
Ngụy Cầm quan sát Tô Hòa mấy lượt, tỏ vẻ chê bai, sau đó thiếu kiên nhẫn nói: “Sao bây giờ các người mới tới? Vốn dĩ tôi còn định đi làm, bây giờ hay rồi, chỉ có thể xin nghỉ một buổi.”
Tô Vĩnh Thạch cười trừ nói: “Xe khách chạy hơi chậm, chúng tôi đã cố gắng hết sức mới tới được giờ này đấy…”
Lúc này, trong nhà có một người đàn ông trẻ đi ra, đôi mắt giống như lưỡi câu đánh giá Tô Hòa.
“Mẹ, đâu thể để khách đứng bên ngoài được, mau để họ vào đi!”
Lúc này Ngụy Cầm mới cho Tô Vĩnh Thạch và Tô Hòa vào nhà.
Vừa vào nhà, Tô Vĩnh Thạch liền cảm thấy mắt của mình không đủ dùng, máy thu thanh, máy may, sô pha, còn có trái cây đang trưng trên bàn trà…