WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Thập Niên 80: Nhật Kí Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ

Chương 11: 11

Chương 11: 11

Mau đi vào trong thay đồ khác!" Khuôn mặt anh ta nghiêm túc và tràn đầy khí thế uy nghiêm giống như đang huấn luyện tân binh vậy.

Nói xong, anh chỉ thấy Lâm Nghiên Thu nhếch đôi môi đỏ, trợn mắt há mồm nhìn mình.

Sắc mặt Trình Gia Thuật càng đen hơn, nói: "Thay đồ xong thì đi nấu cơm cho tôi, tôi còn chưa ăn cơm." Dứt lời, anh liền vòng qua người cô rồi đi vào nhà cất hành lý.

Lâm Nghiên Thu: "..."

Lúc này cô đã phục hồi lại tinh thần, cô cúi đầu nhìn chiếc váy thắt lưng tơ tằm trên người mình, hai chân thẳng tắp trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, cổ áo hơi rộng nên đứng từ trên nhìn xuống sẽ thấy gợn sóng dập dờn.

Tuy có hơi hở nhưng cũng không thể trách cô nha, thời đại này chưa có điện chứ nói gì tới việc được sử dụng máy lạnh hay quạt điện.

Ở trong phòng vừa ngột ngạt vừa nóng bức, vậy thì sao cô không thể mặc ít đi một chút chứ? Cô cũng đâu có mặc như vậy ra ngoài gặp người khác, hôm nay cô cũng không biết nam chính sẽ trở về nên mới xảy ra chuyện như bây giờ.

Còn nữa, hơn nửa đêm rồi mà còn kêu cô đi nấu cơm cho anh ta ăn, cô là mẹ anh ta sao? Tại sao cô phải nấu ăn cho anh ta?

Bản thân anh ta có đầy đủ tay chân, mắc mớ gì không tự mình làm điều đó.

Cho dù người này lớn lên giống hệt con cún của cô, từ đầu đến chân tất cả đều là loại người cô thích nhưng cô cũng không thèm để ý.

Lâm Nghiên Thu đem đèn dầu hỏa quay người lại, chỉ thấy người đàn ông to lớn đang ngồi trên ghế dài trong nhà chính, hai vai anh thẳng tắp, hai tay tự nhiên đặt trên đùi giống như một vị quan lớn, đừng nói với cô là anh ta đang chờ cô tới hầu hạ bưng trà rót nước nha.

Lâm Nghiên Thu là một người phụ nữ hiện đại nên cô sẽ không phải loại người khép nép, nhu nhược mà nghe theo sai bảo.

Cô không nói một lời nào mà quay về phòng, khi đi ngang qua bên cạnh Trình Gia Thuật, cô còn trừng mắt nhìn anh ta một cái.

Trình Gia Thuật "..."

Cô thổi tắt đèn dầu hỏa rồi leo lên giường nằm.

Đại Bảo bị động tĩnh vừa rồi đánh thức, cậu bé dụi mắt mơ màng hỏi: "Mẹ ơi, mẹ muốn chạy trốn sao?"

Lâm Nghiên Thu: "..."

Cô đưa tay xoa cái bụng lộ ra bên ngoài củ cải, nhẹ giọng nói: "Mẹ không có chạy, con mau ngủ đi, mẹ cũng sẽ ngủ theo."

Đại Bảo nghe lời dạ một tiếng rồi nhắm mắt ngủ.

Lâm Nghiên Thu mò mẫm cởi váy ngủ lụa của mình ra, sau đó thay một cái áo lót và cái quần cộc rộng rãi của nữ phụ hay mặc ngủ, tiếp theo cô lặng lẽ thu hồi cái gối nằm và chăn bông mình đã lấy từ trong không gian ra, đợi tới khi cô xác định không có vật phẩm khả nghi nào nữa mới yên tâm nằm xuống ngủ.

Lăn qua lăn lại một hồi cũng không thể ngủ được, cô luôn cảm thấy cái gối nằm và cái chiếu cỏ ở dưới thân có mùi mồ hôi, càng ngủ không được mũi càng linh hoạt, mũi càng linh hoạt thì càng không ngủ được.

Lâm Nghiên Thu xoay người qua lại giống như một cái bánh nướng, cô nhàn rỗi không biết làm gì đành cẩn thận cử động lỗ tai nghe động tĩnh ở bên ngoài.

Đầu tiên là nghe thấy tiếng đóng mở tủ, sau đó là một loạt tiếng bát đũa va chạm nhau, có lẽ là anh ta đang ăn cơm thừa.

Trình Gia Thuật thật sự rất đói bụng, ngay từ sáng sớm khi nhận được điện tín thì anh đã vội vàng chạy về, cho nên ngay cả một miếng cơm cũng chưa ăn, hiện tại anh thấy trong tủ còn sót lại một chén cơm đầy, anh cũng không phân biệt được đó là cơm gì, cũng lười kén chọn nên trực tiếp cầm lấy ăn từng ngụm.

Ăn một chút đã biết là do người phụ nữ kia nấu, đã mấy năm trôi qua nhưng cô vẫn có thể làm cơm khó ăn như thế.

Căn cứ vào việc không thể lãng phí đồ ăn, nên Trình Gia Thuật đã ăn sạch cơm không còn một hạt nào, sau khi ăn xong anh liền đem bát đũa đi rửa sạch rồi ra ngoài sân tắm nước lạnh.

Thay quần áo sạch sẽ định vào phòng thì anh thấy cửa phòng phía Đông mở ra, Cao Quế Hương cầm đèn dầu hỏa đi ra, hoảng sợ hỏi: "Gia Thuật, sao con về nhà nhanh như vậy?"


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.