Từ Lan Châu đến huyện Nam Hoài của bọn họ cũng phải hơn hai ngàn dặm, đi xe lửa cũng ít nhất phải mất hai ngày hai đêm.
"Vừa lúc có máy bay đến phụ cận Nam Hoài, con thuận đường đi cùng máy bay trở về."
Những chuyện ở bộ đội tất nhiên Trình Gia Thuật sẽ không nói kỹ với mẹ mình, anh chỉ hỏi thẳng: "Tại sao mẹ lại gửi điện tín khẩn cấp cho con? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì à?"
Nhắc tới chuyện này, Cao Quế Hương liền nổi giận, bà nhìn về căn phòng ở phía Tây lải nhải tức giận nói: "Còn không phải là do vợ con à, chị dâu hai của con nghe người ta nói cô ta chạy trốn cùng dã nam nhân..."
Bà nhanh gọn kể mọi chuyện mình biết cho con trai nghe.
Trình Gia Thuật ở bộ đội nhiều năm nên anh đã sớm dưỡng được nội tâm bình thản, cho dù có gặp phải sóng to gió lớn gì thì trên mặt vẫn không có bất kì cảm xúc nào, nghe mẹ mình nói xong thì anh chỉ trầm giọng nói: "Con biết rồi, mẹ đi ngủ trước đi."
Cao Quế Hương thừa nhận bản thân mình có tâm tư châm ngòi, nhưng cũng vì con dâu thứ ba bình thường làm việc quá kiêu căng, dáng dấp xinh đẹp, cho dù đã sinh bốn đứa con nhưng da dẻ vẫn như cô gái chưa lấy chồng.
So với các cô gái đó thậm chí còn động lòng người hơn, bản thân cô cũng rất biết cách ăn mặc, chẳng lẽ còn không thể thu hút ánh mắt của dã nam nhân hay sao!
Cho dù lời đồn này là thật hay giả, nhưng lần sau ai biết sẽ như thế nào, lỡ đâu cô ta cùng dã nam nhân chạy trốn thì mặt mũi con trai út của bà phải để ở đâu đây!
Đúng lúc con trai út đã trở về, chính bà cũng sẽ thêm mắm thêm muối vào để cho nó dạy dỗ lại vợ mình!
Nhưng bà cũng sợ con trai không kiểm soát được cảm xúc, đối xử với vợ mình quá khắt khe thì sẽ thật sự dọa người ta chạy mất.
Cao Quế Hương lo lắng suy nghĩ một chút rồi nói: "Con à, vợ con tuổi vẫn còn nhỏ nên không hiểu chuyện, cho chỉ nên khuyên bảo chứ đừng động tay động chân nha.
Hơn nữa, chị dâu hai của con cũng chỉ nghe người ta nói nên không biết chuyện này thật hay giả, còn không nhất định sẽ đúng đâu..."
Trình Gia Thuật nhanh chóng bắt lấy trọng điểm hỏi: "Chị dâu hai nghe ai nói vậy mẹ?"
Cao Quế Hương trả lời: "Cái cô thanh niên tri thức ở chung nhà với chị dâu hai của con đó, tên là gì mẹ quên mất rồi, à mẹ nhớ rồi, cô ta tên là Tĩnh Tĩnh, chính cô ta nói thấy vợ con cùng với người bán hàng rong..."
Bà còn chưa nói xong thì Trình Gia Thuật đã ngắt lời: "Được, con đã biết rồi, mẹ đi ngủ sớm một chút đi." Sau đó anh liền sải bước vào phòng.
Trong phòng, Lâm Nghiên Thu vốn đang quỳ gối trên giường, mặt dán vào cửa sổ nghe lén, nghe thấy tiếng anh đi vào nhưng không kịp nằm ngửa giả bộ ngủ, cuối cùng đã bị anh bắt gặp.
Trình Gia Thuật vừa tiến vào liền thấy vợ mình đang chu cái mông lên, quay đầu lại nhìn mình, thắt lưng của cô vô cùng quyến rũ, lộ ra một đoạn đường cong lả lướt trắng nõn phô ra bên ngoài.
Trình Gia Thuật: "..."
Sắc mặt anh đã đen như đáy nồi, người phụ nữ này thật là! Ngồi không ngồi mà đứng cũng không đứng, chu mông lên như vậy làm cái gì?!
Anh bước nhanh qua muốn kéo áo lót của cô về bên hông, Lâm Nghiên Thu lại hiểu nhầm anh muốn đánh mình nên cô vội vàng giơ tay bảo vệ đầu.
Ai bị cắm sừng mà không muốn đánh người chứ? Huống chi nam chính lại là một người đàn ông gia trưởng.
Trình Gia Thuật bật cười, hai tay anh chống nạnh đi tới đi lui vài bước, một đôi mắt hẹp dài sắc bén thỉnh thoảng nhìn Lâm Nghiên Thu đang ở trên giường, hỏi: "Biết sợ rồi?"
Lâm Nghiên Thu vội vàng gật đầu nhanh như giã tỏi.
Sợ chứ, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt mà cô lại là một người phụ nữ yếu đuối, không thể đánh lại một người đàn ông nha.
Trình Gia Thuật ngoắc ngón tay gọi cô: "Lại đây." Rồi lại chỉ mép giường.
"Anh muốn làm gì?" Lâm Nghiên Thu chần chờ một chút, nhưng vẫn không khống chế được sự tò mò.
Nào ngờ nửa người của cô vừa bò qua đã bị người đàn ông bắt lấy cổ tay, xách cô lên như xách một con gà con .