Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 118: Chiếm thượng phong (1)

Chương 118: Chiếm thượng phong (1)





“Mới vào tông môn nửa tháng? Một người mới nhận nhiệm vụ này làm gì, muốn nhanh nhanh đi cho Hỏa Nham xà ăn sao? Đội ngũ chúng ta cũng không muốn tha du bình(1), càng không chịu trách nhiệm nhặt xác hộ ngươi!” Đại hán da đem sầm mặt, nói thẳng mặt.

“Viên sư đệ, A Cổ Lạp bọn họ nói cũng không phải là không có đạo lý, thu thập Hỏa Phác ngọc nguy hiểm không nhỏ, nếu bị Hỏa Nham xà tập kích thì chúng ta có lẽ không để ý tới ngươi được. Ngươi tốt hơn là trước an tâm tu luyện thêm một thời gian nữa, tăng thực lực thêm chút rồi lại tới nhận nhiệm vụ.” Thiếu phụ xinh đẹp nhẹ nhàng khuyên nhủ, trong ánh mắt cũng mang theo vẻ không tán thành.

“Đa tạ sư tỷ và vị sư huynh này nhắc nhở, tại hạ dù bất tài nhưng tự thấy còn có sức tự vệ, sẽ không tạo thêm rắc rối cho mọi người.” Viên Minh khẽ gật đầu với thiếu phụ và đại hán da đen, mỉm cười nói.

Đối với A Cổ Lạp thì hắn làm như không thấy.

Đôi mi thanh tú của thiếu phụ xinh đẹp giương lên, trong khi đó đại hán da đen hừ một tiếng, xong cũng không nói gì thêm.

Giờ phút này, A Cổ Lạp đứng bên cạnh ăn bơ, sắc mặt đã đổi sang màu gan heo, bước ra khỏi nhóm người: “Khẩu khí cũng không nhỏ, muốn gia nhập đội ngũ của chúng ta, để ta xem bản lĩnh ngươi thế nào rồi nói.”

“A Cổ Lạp sư huynh đã muốn chỉ giáo, vậy thì mời ra tay.” Viên Minh bình tĩnh đáp.

“Được, trước tiếp một tiễn của ta.” A Cổ Lạp bấm niệm pháp quyết điểm tới.

Một dòng nước trong suốt lăng không xuất hiện, xong nhanh chóng uốn lượn biến hình, chỉ nháy mắt đã hóa thành một cây cung nước kỳ dị dài hai thước, chỗ dây cũng còn tự động sinh một cây tên nước(thủy tiễn) sáng lấp lánh.

Theo một tiếng rít sắc bén, thủy tiễn xé gió bắn ra, lao thẳng về phía ngực Viên Minh, tốc độ hơn xa cung tiễn bình thường.

A Cổ Lạp âm thầm giở trò, trước khi nói đã lén lút bấm niệm pháp quyết thi pháp, khi lời vừa dứt, cây thủy tiễn kia đã bắn vọt ra ngoài.

“Thủy Tiễn thuật?”

Viên Minh không hề hoảng hốt, tay phải đẩy ra khoảng không trước mắt, lòng bàn tay lập tức tỏa ra ánh sáng xanh nồng đậm.

Một cây gai gỗ thô to từ đó mọc ra, đi sau mà tới trước, chắn ngay trước cây thủy tiễn.

Những ngày qua Viên Minh vẫn luôn khổ tu mnq, tuy lực lượng thần hôn không tăng thêm bao nhiêu, nhưng tốc độ phản ứng lại được nâng cao không ít.

Một tiếng “phành” lớn vang lên, thủy tiễn vỡ nát, còn gai gỗ cũng bị đánh rách tơi tả hơn nửa.

“Cái gì!” Mặt mũi A Cổ Lạp cứng đờ.

Gã lén lút thi pháp trước, lại thêm tốc độ cực nhanh của thủy tiễn mà lại bị Mộc Thứ thuật ngăn chặn!

“Được rồi chứ?” Viên Minh từ tốn nói, đồng thời ánh sáng xanh từ lòng bàn tay bay vọt ra, theo đó cây gai gỗ vỡ vụn kia lập tức khôi phục lại như ban đầu.

A Cổ Lạp trông thần sắc vô cùng khó coi, hai tay gã nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, tức thì hào quang lóe lên trên cây cung nước, ngay sau đó năm cây thủy tiễn lóe hiện ra.

Viu viu viu!

Năm cây thủy tiễn đồng loạt rời dây cung bắn ra, gào rít lao thẳng về phía Viên Minh.

“Ngũ tiễn liên phát! Thủy Tiễn thuật của A Cổ Lạp từ khi nào đã luyện tới trình độ này rồi?” Thiếu phụ xinh đẹp khẽ hô lên kinh ngạc.

Đại hán da đen và thanh niên mắt xếch thấy cảnh này cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

Thủy Tiễn thuật này không khó để luyện thành, nhưng để có thể bắn ra năm mũi tên cùng lúc thì không dễ chút nào, việc này không chỉ cần pháp lực đủ thâm hậu, mà còn cần sức khống chế pháp lực cường đại nữa.

Viên Minh thấy cảnh này, sắc mặt Viên Minh trở nên ngưng trọng, nhưng hắn vẫn bình tĩnh thi pháp, bấm niệm pháp quyết rồi điểm ra.

Ánh sáng sang liên tục từ mặt đất trước mắt hắn lóe lên, ngay sau đó ba cây gai gỗ thô to đâm lên, đường kính mỗi cây đều lớn hơn một xích, đứng song song chắn trước người, đồng thời hoàn toàn che đi thân ảnh của hắn.

Pháp lực của Viên Minh không nhiều nên hắn chỉ có thể triệu hồi được cùng lúc ba cây gai gỗ.

Thủy tiễn đánh lên trên gai gỗ rồi dễ dàng xuyên qua, để lại năm cái lỗ lớn, nhưng Viên Minh ở phía sau lại không thấy bóng dáng.

Vào thời khắc A Cổ Lạp đang kinh nghi bất định, một luồng gió mạnh từ bên cạnh người gã thổi đến, đồng thời thân ảnh Viên Minh thình lình hiện ra, trong tay có thêm Thanh Ngư kiếm, lập tức chém xuống.

Bảo kiếm hóa thành một vệt sáng lạnh lẽo, như sấm rơi chớp giật đánh xuống người A Cổ Lạp.

A Cổ Lạp sắc mặt đại biến, tay phải bỗng bóp nát thứ gì đó, theo đó bên ngoài thân gã lập tức có thêm một tầng khí lưu màu xanh, đồng thời gã cũng nhanh nhẹn dị thường né qua phía bên cạnh.

Nhưng dưới chân gã đột nhiên cảm thấy đau nhói, nhìn kỹ thì lại là một cây gai gỗ nhỏ bé bất thình lình xuất hiện, đâm vào lòng bàn chân gã.

Vì nhiệm vụ hôm nay, A Cổ Lạp đi một đôi giày đặc biệt được chế từ da thuộc của một con hung thú cá sấu. Giày này bền chắc dị thường, Mộc Thứ thuật cũng không thể đâm xuyên đế giày, nhưng cũng khiến thân hình gã loạng choạng, động tác tránh né cũng vì thế mà bị ngắt ngang.

Ánh sáng lạnh lẽo của Thanh Ngư kiếm phủ xuống, trùm lên một cánh tay của gã, sắp chuẩn bị chém rụng nó xuống.

Đúng lúc này, một vệt sáng bạc từ bên cạnh bắn tới, nhanh chóng vượt qua tầm mắt mọi người, đánh một tiếng “keng” lên Thanh Ngư kiếm.

Cổ tay Viên Minh tê dại, Thanh Ngư kiếm rời tay bay ra ngoài, còn hắn cũng bị đẩy lui hai bước.

Vệt sáng bạc kia cũng hiện ra bản thể là một chuỗi vòng tay màu bạc, chính là cái trên cổ tay thiếu phụ xinh đẹp.

Vù!

Một thân ảnh phiêu dật vụt qua, tức thì thiếu phụ xinh đẹp xuất hiện giữa hai người.

“Ha ha, hai vị thi triển pháp thuật ngũ hành khiến người ta mở rộng tầm mắt, có điều sau đây chúng ta còn phải chấp hành nhiệm vụ, chi bằng tỷ thí đến đây thôi có được chăng?” Thiếu phụ xinh đẹp mỉm cười nói, ánh mắt khi nhìn Viên Minh đã không còn vẻ khác thường, hiển nhiên là đã công nhận thực lực của hắn.

“Đương nhiên là được, ta và A Cổ Lạp sư huynh vốn cũng chỉ là luận bàn.” Viên Minh cười ha ha đáp, xong liền nhặt Thanh Ngư kiếm trên mặt đến rồi thu vào.

A Cổ Lạp không nói một lời, sắc mặt có chút tái nhợt.

“Viên sư đệ thực lực bất phàm, gia nhập tiểu đội nhiệm vụ, hai vị chắc rằng không có ý kiến chứ?” Thiếu phụ xinh đẹp nhìn về phía đại hán da đen và nam tử mắt xếch, hỏi.

“Viên sư đệ tu vi không tầm thường, Mộc mỗ tất nhiên hoan nghênh.” Đại hán da đen nhếch miệng cười nói, đổi hẳn vẻ kiêu ngạo trước đó.

Nam tử mắt xếch không nói gì mà chỉ gật gật đầu.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch