Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 119: Chiếm thượng phong (2)

Chương 119: Chiếm thượng phong (2)


“Nếu đã vậy, chúng ta lập tức chuẩn bị lên đường.” Thiếu phụ xinh đẹp gật đầu rồi nói tiếp.

“Mấy vị có thể chờ ta một lát không, có một món đồ để ở chỗ ở, ta lập tức chạy về lấy, rất nhanh sẽ trở lại.” Viên Minh đột nhiên nói.

“Không sao, đúng lúc ta cần tới Luyện Lô đường mua mấy món đồ, Mộc Cách bọn họ cũng cần đi thuê tiên hạc đi đường, vậy chúng ta liền giải tán trước, một khắc sau tập hợp ở sơn môn gần đây.” Thiếu phụ xinh đẹp khẽ giật mình, mở miệng nói.

“Thuê tiên hạc? Chúng ta phải cưỡi tiên hạc bay tới núi lửa Tháp Lý sao?” Viên Minh hỏi.

“Đương nhiên, núi lửa Tháp Lý cách tông môn hơn trăm dặm, chạy bằng hai chân thì khi nào mới tới?” Thiếu phụ xinh đẹp đáp.

Viên Minh mặt lộ vẻ khó xử, hắn vừa mới nhập môn, cả người trên dưới sạch sẽ trơn tru, điểm cống hiến cũng chẳng có nổi nửa điểm, cơ bản không có khả năng thuê một con linh thú.

“Viên sư đệ không cần lo lắng, lát nữa ngươi có thể ngồi chung với ta.” Thiếu phụ xinh đẹp nhìn ra Viên Minh đang túng quẫn bèn nói.

“Đa tạ sư tỷ.” Viên Minh nhẹ nhàng thở ra, chắp tay nói cám ơn.

“Việc nhỏ thôi mà.” Thiếu phụ lắc đầu đáp.

Viên Minh khẽ gật đầu chào mấy người khác rồi nhanh chân rời đi, bước về phía Hỏa Luyện đường.

Hắn rảo bước đi một mạch, rất nhanh trở lại chỗ ở, lấy từ dưới giường ra một cái bọc màu xám.

Trong này là hai tấm da vượn trắng và cóc đen, hắn lần đầu chấp hành nhiệm vụ tông môn, không thể để xảy ra sơ sót, mang theo hai tấm Phi Mao thú bì này để phòng ngừa vạn nhất.

Mặc dù đã không còn là Phi Mao thú nô, nhưng ngoài Thanh Ngư kiếm và Mộc Thứ thuật ra, hắn hiện tại chẳng có thủ đoạn công kích, tự vệ nào tốt nào, trong khi đó hóa thân vượn trắng làm chiến lực tăng vọt, vào thời khắc mấu chốt có lẽ sẽ phát huy tác dụng không nhỏ.

Viên Minh nhét cái bọc vào trong ngực áo, xong lập tức theo đường cũ nhanh chân bước về phía sơn môn.



Đại điện Luyện Lô đường.

Bài trí nơi này tương tự như Hành Chấp đường, phía trước nhất là một bàn đá dài, phía trong có bốn, năm đệ tử Luyện Lô đường đang ngồi, phía sau nữa là từng dãy quầy hàng làm bằng đá màu xám trắng, cao lớn hơn một trượng, bên trên bày đầy các loại bình ngọc, bình sứ…vv…

Mùi thuốc tràn ngập khắp đại điện, chỉ cần đến nơi đây sẽ lập tức cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn nhiều.

“Cần một bình Thủy Trạch đan.” Thiếu phụ xinh đẹp đi tới trước một thanh niên mập lùn, nói.

“Giá mười điểm cống hiến.” Thanh niên mập lùn nhìn thiếu phụ một chút rồi đáp.

Thiếu phụ xinh đẹp hiển nhiên nắm rất rõ giá cả đan được, lập tức lấy minh bài thân phận ra rồi đưa tới.

Thanh niên mập lùn lấy một khối ngọc phù màu trắng ra, tiếp đó điểm nhẹ lên trên minh bài của thiếu phụ, tức thì một luồng sáng trắng từ trong minh bài chảy ra rồi chui vào trong ngọc bài.

“Chờ một lát, ta đi lấy thuốc.” Thanh niên mập lùn nói một câu, xong liền quay người đi vào phía sau quầy hàng.

“Lam Kha sư muội, đã lâu không gặp.” Một nữ tử mặc váy đỏ bước tới, không ngờ lại là Trần Uyển.

“Trần Uyển sư tỷ, ngươi cũng tới mua đan dược sao?” Thiếu phụ nhìn thấy Trần Uyển, kinh ngạc pha lẫn vui mừng bước tới nghênh đón.

Thiếu phụ rõ ràng lớn tuổi hơn một chút, nhưng thái độ trước mặt Trần Uyển lại rất lễ phép, tựa như nàng ta mới là người nhỏ tuổi hơn.

“Ta đặc biết tới thăm ngươi không được sao?” Trần Uyển vừa cười vừa nói, tay nắm chặt tay thiếu phụ xinh đẹp.

“Sư tỷ tấn thăng đệ tử nội môn, mỗi ngày trăm công ngàn việc, sư muội nào dám có hy vọng xa vời này.” Thiếu phụ mỉm cười đáp.

“Ta phụng lệnh gia sư tới Luyện Lô đường xử lý một ít chuyện.” Trần Uyển cười nói.

“Có cần giúp gì không? Ta với mấy vị chấp sự Luyện Lô đường cũng xem như quen biết.” Thiếu phụ xinh đẹp đảo mắt một cái rồi nói.

Nàng này là môn hạ Ngự Thú đường, không có thân phận, bối cảnh gì nhưng tham vọng không nhỏ, luôn cố gắng dựa vào các mối quan hệ để leo cao, ngày thường đối nhân xử thế khéo léo nên kết giao được không ít nhân mạch trong tông, hiện tại nếu có thể thông qua việc này tạo chút ấn tượng với Tam động chủ sẽ có lợi không nhỏ cho sự phát triển sau này.

“Không cần, chỉ là một chút việc nhỏ, nghe nói Lam Kha sư muội mua Thủy Trạch đan, tính đi làm nhiệm vụ thu thập Hỏa Phác ngọc à?” Trần Uyển lắc đầu, đổi đề tài hỏi.

Thiếu phụ xinh đẹp thầm cảm thấy thất vọng nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào, khẽ vân vê vòng tay màu bạc kia rồi nói: “Đúng vậy, ta gần đây dự định thêm một đạo phù văn trên Ngân Xà liên, nhưng điểm cống hiến còn thiếu một ít nên phải đi gom thêm một chút.”

Nói đến đây, trong đầu nàng đột nhiên hiện ra thân ảnh Viên Minh.

“Nói mới nhớ, Trần Uyển sư tỷ, Hỏa Luyện đường các ngươi có phải có một đệ tử trẻ tuổi xuất thân Trung Nguyên, tên là Viên Minh không?” Thiếu phụ xinh đẹp hỏi.

“Viên Minh? Đúng là có một người như vậy, ngươi biết hắn?” Trần Uyển hơi ngạc nhiên gật đầu.

“Ta triệu tập một đội đi làm nhiệm vụ thu thập Hỏa Phác ngọc, Viên Minh cũng ở trong đó, người này thực lực không tệ, giao thủ mấy hiệp với A Cổ Lạp, không ngờ lại chiếm thế thượng phong.”

“Thật sao?” Mặt Trần Uyển lóe lên nét kinh ngạc.

A Cổ Lạp là đệ tử lâu năm của Hỏa Luyện đường, tuy thiên phú trên phương diện luyện khí không tốt nhưng tu vi không yếu, đã đạt đến Luyện Khí tầng sáu, không ngờ lại không địch nổi Viên Minh vừa mới gia nhập tông môn.

Nàng nhớ rõ ngày đó khi tham gia thí luyện, Viên Minh mới chỉ là Luyện Khí tầng bốn, hơn nữa chỉ là nhất giới Phi Mao thú nô, giờ ngắn ngủi có mấy tháng thôi mà tu vi của hắn lại có tiến bộ?

“Hẳn là người này có thiên phú dị bẩm, thế nên khi đó mới khiến sư tôn đích thân dẫn hắn nhập môn?” Trần Uyển thầm nghĩ trong lòng.

*****

Chú giải:

1. Tha du bình: Phương ngữ TQ, nguyên bản chính xác phải là Tha Hữu Bệnh (kéo có bệnh), chỉ người con riêng của người phụ nữ khi tái hôn thời phong kiến. Thời cổ thiên tai nhân họa triền miên, bất trắc xảy ra lúc nào không hay, để tránh những rắc rối với người chồng cũ, người chồng mới thường có ước định là rằng nếu đứa con riêng của vợ có bệnh hay vấn đề gì thì không liên quan gì đến người chồng mới. Vì thế mà đứa con riêng mới bị gọi là tha hữu bệnh (kéo có bệnh), một cách gọi tương tự như mang cục nợ, con ghẻ bên mình. Tha hữu bệnh đọc gần giống tha du bình (kéo bình dầu) dần người ta đọc chệch đi để tránh đi cách gọi có phần ác miệng kia.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch