Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70

Chương 101: Kem và bỏng ngô 5

Chương 101: Kem và bỏng ngô 5




Dư Điềm Điềm lấy ra một tấm vải màu vàng nhạt có hoa trắng, chị cả Phương cẩn thận sờ vào, cuối cùng cũng cười nói: “Cái màu này rất thích hợp với em, em muốn làm áo hay làm váy?”

Dư Điềm Điềm thấy chị ấy đồng ý nên vui mừng vô cùng: “Cũng được! Chị cả cứ làm theo ý mình!”

Cuối cùng chị cả Phương cũng gật đầu, đồng ý mang số nguyên liệu này làm quần áo cho cả gia đình, chị ấy sờ sờ đống nguyên liệu kia, cuối cùng cũng nở ra nụ cười phát ra từ tận đáy lòng.

Khi hai người đang nói chuyện trong nhà, bà nội Phương đứng ở ngoài cửa, cuộc trò chuyện của hai người bà đã nghe cả rồi, tất nhiên cũng nghe ra sự vui mừng của chị Thu Lan.

Bà cụ sáng suốt lại cảm thán thở dài một cái, bà khẽ lau nước mắt bên khóe mắt rồi lại từ từ quay về phòng.

Rất nhanh đã đến thứ sáu, ngày hôm đó Dư Điềm Điềm dậy rất sớm chạy đến giếng nước lấy nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo, nếu như cô nhớ không nhầm thì hôm nay chính là ngày người của đập Tam Lục đến nhà, còn Phương Nghị cũng không biết có quay về hay không.

Dư Điềm Điềm vừa ngồi tết tóc vừa suy nghĩ, kết quả bà nội Phương cũng dậy rất sớm đến khuôn viên nói: “Điềm Điềm, hôm nay tan làm hãy về nhà sớm chút, trong nhà có khách.”

“Vâng… được thôi bà nội.”

Thì ra còn phải mời khách ăn cơm, cũng không biết mấy giờ Phương Nghị có thể đến nhưng chị cả và bà nội chắc cũng không biết chuyện này.

Dư Điềm Điềm đeo cái giỏ tre đi làm, trên đường đi cô phát hiện hôm nay người trong thôn cũng đặc biệt nhiều.

Ngô Nguyệt đứng đợi cô ở cửa nhà ăn, khi thấy cô liền kéo cô vào và nói: “Nghe thấy chưa, Lâm Hải Dương quay về thôn thì ra là chọn người của đoàn văn công đấy, điều kiện của cô tốt như thế, hãy đi thử đi.”

Đoàn văn công sao? Dư Điềm Điềm cười cười: “Tôi không có hứng thú.”

“Tại sao thế.” Ngô Nguyệt đuổi theo Dư Điềm Điềm đi vào trong: “Điềm Điềm cậu đẹp như thế, cũng không thể nào cả đời ở nông thôn như thế.”

Sau khi Ngô Nguyệt nói xong, Dư Điềm Điềm rõ ràng hơi ngập ngừng một chút, Ngô Nguyệt lập tức ý thức được mình đã nói sai lời nên thêm một câu: “Ý của tôi nói là…Phương Nghị rất tốt nhưng hai người có từng nghĩ đến khả năng khác chưa?”

Lúc này Dư Điềm Điềm thật sự khá chấn động, cô không ngờ Ngô Nguyệt lại nói với cô như thế, lời nói thật thường khó nghe nhưng Ngô Nguyệt thật sự toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho cô.

“Nguyệt Nguyệt ngốc…cô yên tâm đi, tôi không muốn đi đoàn văn công là có suy nghĩ của tôi, tôi sẽ không hủy hoại cuộc đời của mình đâu.”

Ngô Nguyệt nghe cô nói thế liền thở dài một cái: “Thật đáng tiếc, nếu cô đi thì nhất định được đấy.”

Dư Điềm Điềm nở nụ cười đánh vào sau ót cô ấy: “Ngốc nghếch quá! Con đường sau này còn rất nhiều sự lựa chọn mà!”

Tất nhiên Ngô Nguyệt không biết tương lai còn có con đường nào, cả buổi sáng cô ấy cứ thở dài tiếc nuối thay cho Dư Điềm Điềm.

Hôm nay Lâm Tiểu Mẫn xin nghỉ phép, có lẽ là đi chuẩn bị rồi, Lâm Hải Dương là anh của cô ta, nói không chừng cô ta thật sự sẽ có cơ hội đấy.

Tới giờ ăn cơm, những người trong nhà ăn ngày càng nhiều, Lâm Hải Dương vừa hay bởi vì có công việc nên buổi trưa đã ăn trong nhà ăn của công xã.

Vừa đứng dậy, còn có người đàn ông hôm đó chạm mặt ở ruộng bắp, người đàn ông đó cũng làm việc ở sở văn hóa, là người thành phố Xuyên Hóa thực thụ, tên là Trần Gia Văn, cũng là thành phần có trí thức, chỉ là trong nhà có chút thế lực nên nhiễm chút khí chất của con nhà giàu, khi anh ta và Lâm Hải Dương cùng bước vào đã thu hút không ít ánh nhìn của các thiếu nữ.

“Đồng chí này, phiền cô giúp tôi múc một chén cơm.”

Trần Gia Văn mắt không chuyển động, đi đến ô cửa sổ do Dư Điềm Điềm phụ trách, Dư Điềm Điềm ngẩng đầu lên, rõ ràng cô đã quên mất anh rồi.

Cô nhanh chóng múc cơm chuyền qua, Trần Gia Văn chỉ đứng yên tại chỗ không cử động, Dư Điềm Điềm nghi ngờ nhìn anh thêm một cái, dường như lúc này anh ta mới phản ứng lại: “Xin lỗi.” Sau đó bưng hộp cơm đi.

Ngô Nguyệt liếc anh ta một cái: “Đồ ong bướm.”

Kiếp trước Dư Điềm Điềm đã gặp rất nhiều những người này nên trong lòng không có chút rung động nào cả, khi Trần Gia Văn bưng chén cơm quay về bàn thì chịu không nổi thở dài một tiếng: “Đúng là quá đẹp, tôi ở tỉnh thành thấy qua nhiều cô gái như thế mà chưa thấy ai có khí chất như thế này, Hải Dương, cô ấy thật sự ở thôn chúng ta sao?”

“Tôi không biết.” Lâm Hải Dương cúi đầu ăn cơm, trong giọng điệu có chút tức giận nhẹ.

Khi làm việc Trần Gia Văn cũng khá nghiêm túc, trong chuyện nam nữ thì mãi mãi không có cửa.

“Tôi thấy với điều kiện của cô ấy hoàn toàn đủ khả năng đến đoàn văn công nên phải chú ý thêm.” Trần Gia Văn sờ sờ cằm và nói.

Lúc này Lâm Tiểu Mẫn cũng đến nơi, khi vừa nghe thấy Trần Gia Văn nói câu thì cô ta ngồi xuống bên cạnh anh mình đã chịu không nổi hỏi: “Anh Gia Văn, anh vừa nói ai vậy?”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch