Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70

Chương 104: Nướng gà rừng 3

Chương 104: Nướng gà rừng 3




Sau khi Phương Nghị nói xong, toàn bộ người trong sân liên yên lặng. Chị dâu Cát còn tính bình tĩnh, ngoài cười trong không cười: "Như vậy khẳng định là đi ngang qua, đi ngang qua."

Dư Điềm Điềm bất động thanh sắc cười cười, cô và Phương Nghị liếc nhìn nhau một cái, cô trở lại phòng bếp.

Lời là nói như vậy nhưng người có thể thực sự tin tưởng thì có mấy người?

Cát lão đại đánh vợ, lão nhị thì thích bài bạc, gia đình này, Dư Điềm Điềm bắt đầu đau lòng vì nửa con gà.

Quả nhiên, cơm ăn không vào nữa.

Sắc mặt bà nội Phương không tốt lắm, người nhà họ Cát như ngồi đống lửa đứng trên đống than, cả một bàn chỉ có em gái nhà họ Cát là ăn ngấu nghiến. Cát lão đại ngồi không nổi nữa, kéo vợ ông ta đứng dậy.

Chị dâu nhà họ Cát cười làm lành nói: "Bà nội, đột nhiên cháu nhớ trong nhà còn chưa cho gà ăn, hôm nay nếu không cứ tạm thời như vậy, chúng cháu cũng không quấy rầy nữa."

Bà nội Phương và chị cả Phương đều không nói lời nào, Dư Điềm Điềm liền đứng lên nói: "Vậy mọi người đi thong thả, chúng tôi không tiễn, có cơ hội lại tới chơi."

Người dân ở quê đều giống nhau, nếu khách ăn cơm chưa xong đều sẽ giữ khách lại, bà nội Phương và chị cả Phương không chịu mất mặt nhưng Dư Điềm Điềm không cảm thấy có vấn đề gì, là bọn họ chủ động muốn đi về, còn giả vờ muốn giữ lại làm gì.

Chị dâu nhà họ Cát ngẩn người, nhưng khi cô ta nhìn cô gái trước mặt giống như một nụ hoa cô ta lại không dám nói thêm nửa chữ, vội kéo em chồng còn đang ăn đứng dậy: "Không cần không cần, mọi người từ từ ăn, chúng tôi đi trước."

"Tôi còn không có ăn xong mà!" Em gái nhà họ Cát nói.

"Đi nhanh đi! Đừng ở chỗ này làm mất mặt xấu hổ thêm!" Chị dâu nhà họ Cát thấp giọng nói.

Người nhà họ Cát trừ bỏ em gái nhà họ Cát ra thì mọi người giống như bôi dầu dưới lòng bàn chân vội vàng chạy ra khỏi sân nhà họ Phương, đám người kia sau khi rời đi, bà nội Phương mới thở dài.

Chị cả Phương không nói tiếng nào mang chén đũa người nhà họ Cát vừa mới dùng qua mang đi rửa, Dư Điềm Điềm mang tất cả đồ ăn thừa trên bàn xuống.

Cho gà cho chó ăn.

Phương Nghị không nói tiếng nào, bà nội Phương than xong liền tức giận: "Cháu thật sự nhìn thấy?"

Phương Nghị ừ một tiếng: "Anh ta lúc đó bị người ta đánh suýt chết, cháu nhìn không được nên giúp đỡ một chút."

"Ai. Là bà già này sai rồi." Bà nội Phương thở dài.

"Bà nội, bà không biết đức hạnh của gia đình kia, sao bà lại sai được, muốn cháu nói, người sai chính là bà mối kia sai." Phương Mạn nói.

Dư Điềm Điềm vừa mới xử lý đồ ăn xong, cười đi tới: "Tiểu Mạn nói rất đúng! Bà nội, vì loại người này hao tổn tinh thần không đáng. Bà nghỉ ngơi một chút, cháu thu dọn phòng bếp một chút, chúng ta làm vằn thắn ăn."

Nhắc tới vằn thắn Phương Mạn và Phương Hoài liền sợ ngây người, đây là món ăn chỉ có ngày Tết mới có. Chị cả Phương cũng ngẩng người, Dư Điềm Điềm cười nói: "Mọi người nhìn cháu làm gì, đây là chuyện tốt tất nhiên muốn chúc mừng một chút mà, chị cả Phương giúp em làm vỏ bánh sủi cảo nha."

"Điềm Điềm nói rất đúng, đây là chuyện tốt, chuyện tốt." Bà nội Phương lau khóe mắt, nói.

"Chị Lan tốt như vậy, đám người vương bát đản kia, lần sau em nhìn thấy Lưu Hoa Linh em xem bà ta còn dám không biết xấu hổ hay không!"

Cả nhà đều cười ha ha.

Bột mì trắng và bột ngô trộn chung, thêm một cái trứng gà, đổ thêm nước chậm rãi trộn lên, bột mì trong tay Dư Điềm Diềm liền trở nên trắng trẻo mập mạp, bóng loáng, nhào một lát liền cắt thành từng miếng nhỏ, làm vỏ bánh sủi cảo.

Rau trộn hẹ vừa làm đúng là rất thích hợp, chị cả đi tới vườn rau cắt vài cọng, băm thành rau hẹ, Dư Điềm Điềm lại đánh bốn cái trứng gà, làm thành món trứng chiên đơn giản, trứng gà trộn chung với hẹ, thêm gia vị muối, đây là bắt buộc. Nhân thịt Dư Điềm Điềm dùng hai loại tần ô và nấm hương, băm chung với thịt ba chỉ, lại bỏ chung với lòng trứng gà, sau đó chờ vỏ sủi cảo làm xong.

Nước chảy qua sủi cảo, trong nồi nóng hổi, Dư Điềm Điềm lấy nửa còn gà còn dư ra, lại hái hai trái dưa leo ngoài vườn làm dưa chua.

Chị cả Phương bưng tất cả món ăn lên bàn, người nhà họ Cát đi rồi, người một nhà cuối cùng có thể ngồi ăn cơm cùng nhau, Phương Mạn còn học bộ dáng lúc nãy của em gái nhà họ Cát, bị bà nội Phương mắng cho một trận. Tuy nhiên cũng chỉ xem như trò đùa vui vẻ, chị cả thở dài, cười nói: "Ai nha, chị thấy vẫn là em trai may mắn nhất nha."

"Vì cái gì?" Phương Mạn và Phương Hoài nghi hoặc hỏi.

"Con nít con nôi, đừng hỏi nhiều như vậy." Bà nội Phương nói.

"Ăn cơm xong, chị Lan và Điềm Điềm tới phòng của bà."

"Dạ." Hai người đứa nhỏ cúi đầu, không hỏi liền không hỏi, nào có chuyện gì quan trọng bằng sủi cảo.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch