Lúc này thời tiết không tính quá nóng, nhưng Ngô Nguyệt và Dương Đan cũng bận một hồi, liền nhận lấy nước dương mai Dư Điềm Điềm đưa cho hai người uống mấy miếng.
"Cái này uống ngon thật, chua chua ngọt ngọt, sao cô làm được vậy?"
"Bỏ đường trắng và mật ong." Dư Điềm Điềm nói thật.
"Trời ạ, khó trách, Điềm Điềm cô hào phóng thật."
"Khách khí cái gì. Hai người cũng giúp tôi rất nhiều." Dư Điềm Điềm cho hai người thêm nước dương mai, Dương Đan hỏi: "Điềm Điềm, cô không đi báo danh ở đoàn văn công à?"
"Không đi."
"Vì sao?"
Ngô Nguyệt thở dài: "Cô nói thử vì sao?"
Dư Điềm Điềm cũng không muốn gạt hai người, cười nói: "Phải, tôi và Phương Nghị đang nói chuyện yêu đương, tuy nhiên cái này cũng không phải là lý do quan trọng nhất. Chỗ cậu của tôi có chút tin tức, nói là thi đại học sẽ được khôi phục lại."
Không khí đột nhiên an tĩnh trong nháy mắt.
Ngô Nguyệt và Dương Đan liếc nhau đều nhìn thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
"Cô, cô nói thật..."
"Điềm Điềm, chuyện này cũng không thể nói đùa."
"Tin tức không xác định thì tôi có thể nói sao."
Ngô Nguyệt và Dương Đan trực tiếp đem cái cuốc trong tay ném xuống, chạy tới bên cạnh cô: "Thật sự?"
Dư Điềm Điềm gật đầu, chưa nói thời gian cụ thể: "Nhưng cậu của tôi nói thời gian không xác định, không biết là một hay hai năm."
"A a a!" Ngô Nguyệt trực tiếp kêu ra tiếng.
"A nha, cô nhỏ tiếng một chút."
"Phải phải." Dương Đan cũng nói: "Cho nên, đây là lý do cô không muốn đi đoàn văn công báo danh à?"
"Nếu khôi phục lại thi đại học, đi con mẹ nó đoàn văn công làm gì!"
"Cô mau câm miệng!" Dư Điềm Điềm vội vàng nhìn phải nhìn trái, bảo Ngô Nguyệt chú ý hành động, cô còn không nghĩ tới Ngô Nguyệt khi bị kích động ngoài miệng cũng không giữ được lời nói.
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi không phải vì quá kích động sao. Thi đại học là khái niệm nào chứ, mọi người có thể bình đẳng tham gia, đúng không?"
Dư Điềm Điềm nhìn hai người, cười gật đầu: "Đúng vậy, tất cả mọi người đều bình đẳng tham gia."
"Tôi mặc kệ. Tôi muốn từ bây giờ trở đi ôn tập, ai cũng đừng cản tôi. " Ngô Nguyệt đem cái cuốc khiêng tới trên vai, ý chí chiến đấu tràn đầy.
"Nguyệt Nguyệt, không nhìn ra cô thật đúng là một người điên."
Cơm chiều chị cả Phương chưng khoai sọ, tới mùa hè, bên ngoài sân nhỏ dưa leo mọc rất nhiều, một đám lớn bằng bàn tay cong cong, Dư Điềm Điềm hái được một sọt lớn, cô nói muốn làm món đồ ăn dưa chua.
"Cái gì đồ chua dưa chuột?" Phương Mạn tò mò hỏi.
Bà nội Phương ở trong sân biên chiếu nói: "Chính là ủ dưa chuột, nhưng cách làm có hơi giống Hàn Quốc."
"Bà nội, bà ăn qua đồ chua của Hàn Quốc rồi ạ?"
"Bà già này không những ăn qua, còn biết làm. Còn có chocolate của Pháp, đồ ăn Liên Xô...Ai nha, lúc tuổi trẻ đó..."
Phương Mạn sợ ngây người, Dư Điềm Điềm nhưng thật ra đối với đồ chua của Hàn Quốc cảm thấy hứng thú, nói với bà nội Phương: "Bà nội, vậy lát nữa bà nếm giúp cháu nhé. Xem mà không giúp là không có trượng nghĩa, cháu chưa từng ăn qua, lúc trước đều học từ hàng xóm." Dư Điềm Điềm sợ nói lỡ miệng, đặc biệt bổ sung một câu.
"Được chứ. Phải rồi, một nửa làm thành hương vị của Hàn Quốc, một nửa liền dùng ớt cựa gà trộn thêm vào, A Nghị thích ăn."
"Da vâng."
Nghe nói Phương Nghị thích dùng ớt cựa gà thêm cay, Dư Điềm Điềm chạy tới hái thêm.
Cô ở trong sân bận rộn, bên ngoài liền truyền tới tiếng chuông xe đạp thanh thúy, cả nhà đều nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy Lâm Hải Dương.
"Anh ta tới làm gì..." Chị cả Phương nói thầm.
Lâm Hải Dương có chút co quắp, nhưng vẫn kiên trì đứng bên ngoài sân gọi vào: "Có đồng chí Dư Điềm Điềm ở đó không?"
"Tìm em đó." Cả nhà nhìn về phía Dư Điềm Điềm.
Dư Điềm Điềm đại khái đoán được anh ta vì sao lại tới, cũng chuẩn bị nói rõ ràng với anh ta, vì thế cô rửa tay đi ra bên ngoài.
"Chào anh."
"Chào cô, đồng chí Dư, là thế này, hôm nay đoàn văn công chúng tôi tuyển chọn ngày cuối cùng, nhưng lại không thấy cô tới, cho nên tổ chức mới kêu tôi đi tới xem thử nguyên nhân vì sao, nếu là sinh hoạt có chút khó khăn, có thể nói với tổ chức một tiếng."
Sân nhỏ của nhà họ Phương vô cùng yên tĩnh, mỗi người đều dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh bên này.
Dư Điềm Điềm thoải mái cười nói: "Thật sự ngượng ngùng, tôi đối với văn nghệ thực sự không có hứng thú, đoàn văn công là đơn vị tốt, nên để lại cho người càng tốt hơn, tôi cảm thấy điều kiện bản thân không đủ, hơn nữa hiện tại cũng khá tốt, nên không muốn tham gia náo nhiệt."
Lâm Hải Dương ừ một tiếng, trên mặt xuất hiện sự thất vọng vô cùng: "Như vậy thật sự đáng tiếc... Đồng chí Dư, điều kiện của cô tốt như vậy, cô nhất định có thể được chọn."
"Cảm ơn." Dư Điềm Điềm tự nhiên thoải mái tiếp nhận, nhưng ý tứ cự tuyệt vẫn ở trên mặt rất rõ ràng, Lâm Hải Dương biết dù anh ta có nói thêm gì cũng vô dụng, đành phải thở dài rời khỏi nhà họ Phương.