Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70

Chương 113: Cá hầm và mứt sơn trà 6

Chương 113: Cá hầm và mứt sơn trà 6




Nhìn thấy người đi xa, Dư Điềm Điềm liền đóng cửa lại, trở lại trong sân.

"Điềm Điềm, đoàn văn công là đơn vị rất tốt, vì sao em không đi chứ." Chị cả Phương khó hiểu, công việc trên tay cũng không làm nữa, chạy tới hỏi cô.

Bà nội Phương cũng dừng lại, thần sắc phức tạp.

Dư Điềm Điềm thở dài, cô biết nếu cô không nói sự thật sợ là không thể tùy tiện lừa gạt cho qua, cô liền dứt khoát nói thẳng: "Bà nội, chị cả cháu cũng nói thật, vốn dĩ chuyện này là cậu nói với cháu, nhưng cháu còn không xác định nên cháu vẫn luôn không dám nói, thực ra có chút manh mối nói chính phủ sẽ tổ chức thi đại học, khoảng mấy năm tới."

Cỏ lau trong tay bà nội bị bẻ gãy.

"Cái gì. Thi đại học?"

"Chị cả, thi đại học là cái gì?" Phương Mạn và Phương Hoài hỏi.

Bà nội Phương run rẩy đứng dậy, có chút kích động: "Điềm Điềm, có thật không?"

"Bà nội, cháu cũng không chắc...Nhưng cậu cháu ở trong thành có quan hệ cũng nhiều, nếu chỉ là tiếng gió thì khẳng định không phải vô duyên vô cớ lọt ra ngoài, cho nên cháu nghĩ chờ từ từ, nếu có thể thi đậu đại học...Tự nhiên so với đoàn văn công càng tốt."

"Được được, ý tưởng tốt. Thi đại hoc...Thi đại học...Nếu chuyện này là thật, thi đại học có thể khôi phục lại thì A Nghị của bà..."Bà nội Phương nói nói liền có chút kích động, vành mắt cũng đỏ hoe.

Chị cả Phương vội vàng vỗ lưng bà nội trấn an bà.

"Bà nội, đến lúc đó Phương Nghị cũng có thể dự thi, mấy ngày này cháu và anh ấy cùng nhau ôn tập, được không?"

"Được. Chuyện này sao lại không được." Bà nội Phương kích động bắt đầu vỗ đùi, "A Lan, nhanh, mau dọn dẹp đồ đạc trên gác mái, bỏ hai cái bàn, về sau chính là chỗ học tập của A Nghị và Điềm Điềm, đi nhanh lên."

"Dạ, bà nội cháu liền đi làm."

Dư Điềm Điềm vội vàng kéo tay chị cả Phương lại: "Bà nội đừng vội, trước ăn cơm, đợi ăn cơm xong cháu và chị cả Phương cùng nhau làm, Phương Nghị không phải còn chưa về sao, đợi cuối tuần chúng ta lại cùng nhau làm, cùng nhau thương lượng."

"Được, được."

Sau bữa cơm chiều, chị cả Phương dẫn theo Dư Điềm Điềm đi lên gác mái lầu hai, chỗ này hàng năm dùng để đồ vật không dùng tới, trên gác mái có một cửa kính rất lớn, lấy ánh sáng tốt lại yên tĩnh, thật sự rất thích hợp làm nơi học tập.

"Chỗ này thế nào?"

"Thật tốt, dọn dẹp sạch sẽ, nhất định sẽ thật sáng sủa."

"Được. Vậy hôm nay chúng ta liền dọn dẹp đi."

Dư Điềm Điềm nghĩ tới cuối tuần Phương Nghị trở về, nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên vui vẻ của anh làm cô lập tức cũng tràn đầy nhiệt tình: "Em giúp chị, hai người làm càng nhanh."

...

Thôn Tỳ Ba khá hẻo lánh, vào thành không phải là chuyện dễ dàng, mỗi lần đều phải dậy sớm thu thập đợi xe, còn muốn ngồi một lát lâu, tuy nhiên lần này có hai người Ngô Nguyệt và Dương Đan đi chung với cô, Dư Điềm Điềm không cảm thấy quá nhàm chán.

"Điềm Điềm, trong bọc của cô có gì vậy?"

Hôm nay Dư Điềm Điềm mang đồ vật cũng không hề ít, bọc lớn nhất mang dương mai chua, là thành quả lao động mấy ngày nay của cô.

"Tôi có người bạn bị thai nghén, tôi làm chút dương mai chua mang qua cho cô ấy ăn đỡ bị nôn nghén." Dư Điềm Điềm nói.

"Ồ... Lần trước cô làm nước dương mai uống rất ngon, tôi còn non nửa bình không uống hết đây." Ngô Nguyệt nói.

"Để lâu không tốt đâu, cô mau uống nhanh đi, nếu uống không đủ thì nói với tôi, dù sao dương mai trong núi lại không tốn tiền mua."

Tuy rằng Dư Điềm Điềm nói như vậy, nhưng Ngô Nguyệt làm sao không biết xấu hổ, tuy dương mai là không cần dùng tiền mua, nhưng đường trắng và mật ong đều là đồ vật khan hiếm đâu.

Dư Điềm Điềm lấy trong bọc ra một lọ dương mai chua, lấy ra mấy miếng chia cho hai người: "Nếm thử đi, tôi nhìn thấy Dương Đan hình như bị say xe."

Dương Đan thực sự có chút không thoải mái, ôm bụng cầm một viên: "Cảm ơn...."

Dương mai chua cắn một miếng trong nháy mắt vị chua ngọt tràn ngập khoang miệng, mùi vị làm đôi mắt hai người sáng ngời.

"Hương vị này, so với dương mai lúc trước tôi ăn qua còn muốn ngon hơn gấp mấy lần. Cô làm sao làm được dương mai chua so với người khác khác nhau nhiều như vậy?”

Dư Điềm Điềm cười cười: "Đây chính là bí quyết độc nhất vô nhị nha, tôi mới không nói cho hai người biết đâu."

Ngô Nguyệt biết cô đang nói đùa, bĩu môi: "Được được được, tôi đây về sau liền đi theo Dư đại tiểu thư làm việc, dù sao trong tay cô có nhiều bí quyết, không chiếm được nhưng ăn được."

Lời này làm Dư Điềm Điềm cười ngất.

Xe lảo đảo lắc lư đến huyện thành, ba người xuống xe, theo lệ thường vẫn là đi tới tiệm cơm quốc doanh ăn cơm sáng, hôm nay cơm sáng nhiều thêm một món hoành thánh nhỏ, có vẻ mới mẻ.

Người bán hàng ở cửa kêu to: "Cầm tiền và phiếu xếp hàng, không được chen lấn."

"Ăn gì?"

"Một chén cháo và hai cái bánh bao."

"Tôi muốn một chén cháo, một cái bánh bao và một cái bánh quẩy."

"Cô thì sao?" Chờ Ngô Nguyệt và Dương Đan gọi món xong, người bán hàng quay lại hỏi Dư Điềm Điềm.

"Cho tôi một chén hoành thánh."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch