Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70

Chương 114: Cá hầm và mứt sơn trà 7

Chương 114: Cá hầm và mứt sơn trà 7




Dương Đan và Ngô Nguyệt nhìn thấy cô gọi một chén hoành thánh liền nói: "Ăn đủ không? Hoành thánh không thể ăn no."

"Không sao, buổi sáng lúc ra cửa tôi còn ăn qua quả trứng gà rồi."

Dương Đan và Ngô Nguyệt đứng ở cửa xếp hàng lấy cơm, Dư Điềm Điềm đi trước tìm chỗ ngồi, lúc cô đi ngang qua cái bàn từng ăn cơm chung với Triệu Mạn Ngọc, Dư Điềm Điềm không dừng lại, cô hy vọng hôm nay đừng lại găp được người nhà họ Triệu.

Cuối cùng Dư Điềm Điềm tìm được một góc yên tĩnh ngồi xuống.

"Tới rồi tới rồi."

Ngô Nguyệt giúp cô đem hoành thánh bưng tới, Dư Điềm Điềm vội vàng đứng lên nhận.

"Nóng hay không?"

"Ai nha chúng ta làm việc nhà nông lâu năm da dày thịt béo, không nóng."

Dư Điềm Điềm đôi khi cảm thấy Ngô Nguyệt giống nữ hán tử đời sau, làm người khác yêu thích.

Canh hoành thánh tươi ngon còn có chút nguyên liệu, nhưng canh nấu rất loãng, niên đại này đồ vật tuy rằng có được rất ít, nhưng mọi người sẽ không dùng hàng kém chất lượng tới thay thế, không giống như đời sau, đều lấy gia vị là chủ yếu.

Hoành thánh nhân vừa vặn, da mỏng, là hoành thánh Dư Điềm Điền ăn rất vừa lòng.

Nhưng trong mắt Dương Đan và Ngô Nguyệt, đây là món ăn rất lãng phí: "Chút thức ăn này, còn lấy mắc như vậy, ăn có gì ngon đâu, sao không gói dày một chút..."

Dư Điềm Điềm cười: "Hoành thánh ăn vỏ phải mỏng, nhân ít, nếu nhiều nhân, so với sủi cảo có khác gì nhau đâu?"

"Ai, tuy nói như vậy...Nhưng sủi cảo nếu là giá này, cô còn có thể ăn được sao, sớm đã bị người ta ăn sạch. Sủi cảo ăn rất tốt, sủi cảo chính là mệnh của người lao động."

"Tôi không nói sủi cảo không tốt, nhưng hoành thánh cũng có linh hồn của hoành thánh mà."

Ngô Nguyệt và Dương Đan cười: "Được được được, linh hồn. Vậy linh hồn ăn có no không? Có muốn hay không chia cho cô nữa cái bánh quẩy?"

Dư Điềm Điềm cười lắc đầu: "Cô ăn đi. Tôi ăn no rồi."

...

Sau khi đi ra khỏi tiệm cơm quốc doanh Ngô Nguyệt muốn đi tới chỗ cũ bốc thuốc cho cha Ngô, mà Dương Đan cũng phải đi bệnh viện thăm một người bạn, Dư Điềm Điềm liền chia tay họ ở chỗ cũ, cô tự mình đi tới xưởng sửa xe,.

Cô mới vừa đi tới cửa xưởng sửa xe, người trông cửa lần trước liền lập tức nhận ra cô, nhiệt tính đi tới chào hỏi: "Cô gái, cô tìm Phương Nghị hả?"

"Dạ, nhờ chú."

Người đàn ông ừ một tiếng, liền gọi ba tiếng to.

Dư Điềm Điềm đều bị sự nhiệt tình của ông ta dọa lui lại nửa bước, cô bất đắc dĩ bật cười.

Phương Nghị không lâu lắm liền cả người đầy mồ hôi chạy ra.

Nhìn thấy Dư Điềm Điềm vẻ lạnh nhạt và ít nói ngày thường liền rút đi, hóa thành một người vô cùng dịu dàng.

"Điềm Điềm, sao em tới đây sớm vậy?"

"Em muốn đưa cơm sáng cho anh." Dư Điềm Điềm cười cười đem trên tay giấy dầu đưa qua, bên trong có ba cái bánh bao nóng hổi.

Phương Nghị cảm động nhận lấy, nhìn thấy cửa xưởng sửa xe nháy mắt có nhiều người ra tới nhìn xem náo nhiệt, anh lập tức trầm mặt, mang theo Dư Điềm Điềm tới bóng cây cách đó không xa.

"Anh trốn làm gì, không lẽ Triệu Mạn Ngọc lại tới tìm anh à?" Dư Điềm Điềm nói đùa với anh.

Ai ngờ Phương Nghị nghe xong lời nói đùa của cô hai mắt thật sâu nhìn Dư Điềm Điềm, mang theo một chút không vui.

"Em còn tức giận." Dư Điềm Điềm dùng chân nhẹ nhàng đá anh mấy cái.

"Không có.." Phương Nghị sợ cô tức giận, vội vàng nói, "Anh không gặp qua cô ta, thật sự."

"Hừ, ai biết được." Dư Điềm Điềm cố ý quay mặt đi.

Phương Nghi đuổi theo phía sau, Dư Điềm Điềm đi qua bên trái anh cũng đi bên trái, Dư Điềm Điềm đi bên phải, anh cũng đi bên phải.

"Ai nha, anh là chó à. Cứ đi theo em...Anh so với Đôn Đôn còn phiền...."

Phương Nghị ngừng lại, cả khuôn mặt đều là ý cười: "Em đợi anh một lát, hay em trước đi dạo ở Cung Tiêu xã ? Giữa trưa chúng ta cùng nhau đi chung."

"Được, nhưng mà anh còn muốn làm bao lâu?"

Phương Nghị nhìn nhìn đồng hồ: "Nhiều nhất là một tiếng."

Dư Điềm Điềm chú ý tới chiếc đồng hồ lúc trước cô trộm đưa cho anh, rốt cuộc vui vẻ: "Vậy anh nhớ rõ ăn nhanh một chút đấy. Em đi trước."

"Được, em ngoan ngoãn ở Cung Tiêu xã đi dạo, em cầm lấy cái này mà tiêu."

"Đây là cái gì? Sao nhiều như vậy." Dư Điềm Điềm cảnh giác nói, Phương Nghị đưa phong thư, bên trong có một xấp tiền rất dày, mứt sơn trà của cô không bán được nhiều như vậy.

"Hôm trước anh mới bắt đầu học tập, anh có giúp một đồng hương sửa xe, phiếu là anh ta đưa."

"Thật không..."

"Thật, còn có một chút là lần trước anh bán thổ sản vùng núi còn thừa, em phải mua đồ trong nhà rất nhiều, nên dùng cái này."

"Được rồi...Vậy anh trở về nhanh đi, thầy lại chờ sốt ruột.”

"Được."

Dư Điềm Điềm từ xưởng sửa xe rời đi liền tới Cung Tiêu xã, đi tới một chỗ hẻo lánh cô mới mở ra phong thư Phương Nghị vừa đưa, chàng trai ngốc, phiếu đường khoảng mười cân, phiếu dầu lại rất nhiều, còn có..

Đây là...Phiếu kinh nguyệt.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch