Bữa cơm trưa rất đơn giản, Dư Điềm Điềm buồn ngủ, cô ở trên bàn cơm ngủ gà ngủ gật, bà nội Phương và Phương Nghị đều không đành lòng, ăn cơm trưa xong liền để Dư Điềm Điềm về phòng ngủ một giấc.
Đợi cô tỉnh lại đã là hơn ba giờ chiều.
Phương Nghị lại chuẩn bị đi lên huyện thành.
"Sao anh không gọi em dậy." Dư Điềm Điềm có chút buồn bực.
"Không có việc gì, em ấy đã không có gì đáng ngại, chiều nay anh đi trực thay chị cả, ngày mai liền có thể đón Tiểu Hoài về nhà." Phương Nghị vừa thay quần áo vừa nói.
"Em cũng muốn đi." Dư Điềm Điềm bĩu môi.
Phương Nghị cũng muốn dẫn cô theo, anh đi tới bên cạnh Dư Điềm Điềm lại nhìn phòng bà nội, anh cúi đầu dùng chóp mũi chạm vào cô, thể hiện sự thân mật.
"Ngoan, em ở nhà đợi anh, ngày mai anh về nhà rồi, chạy tới chạy lui, mệt lắm."
Dư Điềm Điềm ngượng ngùng một lát, lại nghĩ tới bà nội Phương thật sự cần có người ở nhà chăm sóc, cuối cùng cô gật đầu, đi tiễn Phương Nghị.
Người đàn ông đi rồi, Dư Điềm Điềm đứng ở trong sân một lát, tới khi Đôn Đôn cắn ống quần của cô, sủa hai tiếng mới có thể kéo tinh thần hoảng hốt của Dư Điềm Điềm trở về.
"Tiểu gia hỏa làm sao vậy."
Dư Điềm Điềm đã lâu không nói chuyện với nó, cô ngồi xổm xuống, nói chuyện một lát với Đôn Đôn.
"Gâu gâu."
"À, em muốn hỏi Tiểu Hoài à, em ấy sắp khỏe rồi. Hai ngày nay em có ăn uống gì không đấy?"
"Gâu gâu."
Dư Điềm nghe xong trong chốc lát không nhin được liền cười ra tiếng, Đôn Đôn nói.
[Con chó trắng quá phiền phức, ân ân. Giành ăn với em. Chị đừng để nó lại tới đây.]
Hiện tại Đôn Đôn cũng chỉ là chú chó chưa dứt sữa, nói chuyện mang theo giọng sữa, lúc tỏ thái độ bất mãn sẽ dùng "ân ân" nhấn mạnh lời nói, làm Dư Điềm Điềm rất vui vẻ.
Cô sờ đầu Đôn Đôn: "Chuyện này chị không thể quản được nha, hơn nữa Lượng Lượng xinh đẹp như vậy, em không thích sao?"
"Gâu gâu." Không thích!
Dư Điềm Điềm chọc trán đứa nhỏ thiếu tâm nhãn nhà mình, cô gái xinh đẹp nó còn từ chối, sau này nó hối hận cho xem.
Dư Điềm Điềm thừa dịp buổi chiều rảnh rỗi, liền dọn dẹp trong nhà sạch sẽ, lại đem quần áo đi giặt, thay vỏ chăn, trời nắng liền đem đi phơi.
Lúc cô ở trong sân phơi quần áo thì Ngô Nguyệt tới.
Ngô Nguyệt cũng nghe được chuyện ngày hôm qua, liền chạy tới thăm, Dư Điềm Điềm dẫn Ngô Nguyệt vào nhà.
"Không có chuyện gì chứ, ngày hôm qua tôi nghe xong trong lòng còn sợ hãi."
"Cậu bé tình huống hiện tại đã ổn định, nhưng chuyện này không kết thúc như vậy được, người nhà họ Trương khinh người quá đáng, tôi nhất định phải thay Tiểu Hoài lấy lại công đạo."
Ngô Nguyệt gật đầu: "Phải đó, hôm qua tôi nghe nói tư thế uy phong của cô, cô còn không biết đâu hai ngày nay Trương Mẫn Quân sợ hãi, đi khắp nơi hỏi thăm tình hình bệnh của Phương Hoài, còn có chuyện luật pháp."
Dư Điềm Điềm đắc ý nói: "Xứng đáng! Hiện tại tôi nhìn thấy bà ta liền khó chịu, chuyện này còn chưa xong đâu! Hiện tại Tiểu Hoài còn đang nằm trên giường bệnh, tôi nhất định phải dọa bọn họ một trận mới được."
"Làm sao có thể, cô chờ xem kịch vui đi." Dư Điềm Điềm chớp mắt nhìn cô ấy.
"Được rồi, dù sao cô cũng nhiều chủ ý."
Buổi chiều Dư Điềm Điềm ở trong phòng thương lượng với Ngô Nguyệt, thừa dịp bà nội Phương nghỉ ngơi cô truyền đạt nhiệm vụ với Đôn Đôn.
Tiểu Đôn Đôn nhận được mệnh lệnh liền chạy đi ra ngoài, Dư Điềm Điềm rất hài lòng, vỗ vỗ tay ngồi chờ Đôn Đôn về.
Tiểu gia hỏa không phụ sự mong đợi của mọi người, không tốn bao lâu cửa nhà họ Phương liền tụ tập rất nhiều chó, làm Dư Điềm Điềm hoảng sợ.
Đứa nhỏ bướng bỉnh, bảo nó tìm ba bốn con chó là được, nó khen ngược, tìm tới tận mười mấy con chó.
"Điềm Điềm hả?" Bà nội Phương nghe thấy tiếng động liền hỏi.
"Dạ không có chuyện gì đâu bà nội, là mấy con chó ngoài đường." Dư Điềm Điềm vội làm mấy con chó ngừng kêu, nhìn về phía phòng nhỏ nói.
Cô có chút phát sầu, mười mấy con chó làm trận thế có chút lớn, có làm mấy người nhà họ Trương ghi hận hay không, sau đó đi thu thập mấy con chó này. Lúc cô tự hỏi có một con chó cắn ống quần của cô.
"Em muốn nói gì?"
Dư Điềm Điềm ngồi xổm xuống, cẩn thận nghe, thế mới biết, đây là chó của mấy thôn khác. Cô liền yên tâm, Dư Điềm Điềm mang từ phòng bếp ra mấy cân xương cốt cho mấy con chó, làm tụi nó ăn no, sau đó mới bắt đầu bố trí kế hoạch....
Cơm chiều Dư Điềm Điềm làm đơn giản hai chén mì, bưng tới trước cửa phòng của bà nội Phương: "Bà nội, chúng ta ngồi trên giường đất ăn đi, không cần dọn bàn."
"Ăn cơm trên giường đất hơi kỳ..."Bà nội Phương cố ý nói hai câu, nhưng ngữ khí lại vô cùng cưng chiều mềm mại.
"Ở nhà mà." Dư Điềm Điềm thích làm nũng, đem thịt trong chén bỏ vào chén bà nội Phương: "Bà nội bà ăn đi."